Sau khi xử lý xong vết thương, cô y tế đã bôi một ít thuốc cho Đan Ý, đồng thời cũng dặn cô chú ý không để vết thương dính nước trong những ngày này.
Đan Ý nói cảm ơn cô ấy, sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Cô y tế đẩy Đường Tinh Chu bên cạnh, "Còn không mau theo sau, con gái là phải dỗ nhiều lần, đừng nghĩ chỉ một lần là đủ."
Đường Tinh Chu được chỉ bảo liền đi theo phía sau nữ sinh, muốn bế cô lên một lần nữa, nhưng tay vừa chạm tới eo cô thì Đan Ý đã nhẹ nhàng tránh đi, "Không cần đâu, tôi tự đi được."
Đường Tinh Chu không quan tâm, bế cô lên.
Đan Ý lại lần nữa ở trong ngực anh, bàn tay không bị thương tự nhiên đặt lên vai anh.
Đường Tinh Chu đem người ôm đến dưới lầu ktx nữ.
Vừa hay lại gặp được hai chị em Mộc Niên Mộc Cận xuống lầu lấy cơm hộp, hai người vốn định lặng lẽ trở về nhưng lại bị ánh mắt sắc bén của Đan Ý nhìn tới, gọi cả hai lại.
Mộc Niên Mộc Cận lúc này mới đi qua thì liền phát hiện ra chân cô bị thương.
Chân Đan Ý rốt cuộc cũng có thể đặt xuống đất, một tay vịn vào người Mộc Niên làm điểm tựa.
Đường Tinh Chu vẫn như cũ đứng yên tại chỗ, cuối cùng vẫn là Đan Ý mở miệng trước, nói lời tạm biệt với anh, "Tôi đi đây."
"Vậy thì tôi đi đây." Anh đáp lại một cách khô khan.
Đan Ý nhìn bóng lưng anh xoay người rời đi, đột nhiệt cảm thấy vô lực.
Cô sao có thể buông tay Đường Tinh Chu được.
Cô căn bản là làm không được.
.......
Mộc Niên đỡ Đan Ý đi vào ký tức xá, Mộc Cận cầm hộp cơm đi theo phía sau.
Sau khi vào ktx, Ôn Di Ninh cũng ở đó, sau khi nhìn thấy vết thương của Đan Ý, cô ấy quan tâm hỏi: "Ý Ý, làm sao cậu bị ngã vậy?"
"Lúc chơi ván trượt không cẩn thận bị ngã."
Đan Ý ngồi ở trên ghế của mình sau đó nói ngắn gọn lại sự tình cho bọn họ.
Ba người sau khi nghe xong, nhìn thoáng qua nhau, cùng đưa ra một kết luận.
Mộc Niên: "Ý Ý, cậu có nghĩ tới không...."
Mộc Cận: "Chu thần anh ấy có lẽ nào...."
Ôn Di Ninh: "Là ghen?"
Ghen? Anh ấy ăn dấm ai?
Đan Ý mờ mịt.
Mộc Niên – tuyển thủ thường trú số 1 trên diễn đàn trường cho hay: "Vụ lùm xùm giữa cậu và Trác Khởi hiện tại đều bay đầy trời rồi."
Tuyển thủ số 2 Mộc Cận: "Chu thần phỏng chừng là đã thấy được những tin tức đó."
Đan Ý phản ứng đầu tiên chính là phủ nhận phỏng đoán của các cô ấy, "Anh ấy sẽ không đi chú ý mấy cái tin đó trên diễn đàn trường đâu."
Ôn Di Ninh: "Nhưng những người xung quanh anh ấy sẽ luôn chú ý, người nói vô tình người nghe hữu ý."
Đan Ý có chút hậu tri hậu giác*.
(* một việc gì đó mà mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình là không biết, mãi sau mới phát hiện ra.)
Cho nên, vừa rồi khi nhìn cô, anh đã lạnh lùng cho cô một cái mặt lạnh, là bởi vì ghen sao?
/
Đường Tinh Chu đưa Đan Ý về xong cũng không quay trở lại kí túc xá, anh đi tới một tiểu khu gần cổng trường.
Hồi năm nhất anh đã mua một căn ở đây, sau khi nó được sửa sang lại, anh để đó mấy tháng, năm nay mới vào ở.
Có đôi khi về tương đối trễ ktx cũng đã đóng cửa, anh lại sợ về nhà sẽ đánh thức ba mẹ, vì thế liền đến đây ở tạm.
Đường Tinh Chu ở dưới lầu mua mấy chai rượu, sau đó lại gọi điện cho Chu Mộ Tề, "Ra đây uống rượu với tôi."
Chu Mộ Tề: "Gọi tớ một tiếng anh vợ, tớ tới liền."
Đường Tinh Chu: "Tôi đi tìm người khác, tạm biệt."
"Này này này." Người nóng nảy lại thành Chu Mộ Tề, "Lão tứ cậu cũng thật là, chẳng bao giờ làm theo kịch bản cả."
Bên kia truyền đến âm thanh đóng cửa, "Chờ tớ mười lăm phút."
——
Chu Mộ Tề rất nhanh liền tới, còn mang theo đậu phộng cùng một vài đồ ăn vặt khác.
"Uống rượu thì làm sao có thể thiếu đậu phộng được, người huynh đệ thấy ta nói đúng chứ?"
Đường Tinh Chu không để ý tới hắn, cầm lấy một chai rượu trực tiếp uống, ngồi trên sofa uống cạn.
Bàn trà trước mặt anh đã có một chai rượu rỗng, nhưng anh lại không cảm thấy say chút nào.
Chu Mộ Tề từ lâu đã quen với tửu lượng của anh, "Tớ thực sự hâm mộ người có tửu lượng như cậu, không giống như tớ, một chén đã say..."
Đường Tinh Chu không để ý tới hắn đang lải nhải, hỏi một vấn đề: "Tôi hỏi cậu, tôi cùng Trình Tinh Lâm, ai đẹp trai hơn?"
Chu Mộ Tề đang ăn đậu phộng nghe vậy liền bị sặc, "Cái này làm sao có thể so sánh được, hai người là Thanh đại song tử tinh, mỗi người đều có một vẻ đẹp riêng..."
Đường Tinh Chu liền ném ánh mắt chết chóc sang, Chu Mộ Tề lập tức sửa miệng, "...!Đương nhiên là cậu đẹp trai hơn, lão tứ nhà chúng ta là đẹp trai nhất."
Anh lại hỏi thêm vấn đề thứ hai: "Vậy nữ sinh sẽ thích thể loại như hắn ta, hay vẫn là tôi?"
Chu Mộ Tề nói toạc ra: "Cậu nói thẳng tên Đan Ý được không, còn nữ sinh này kia nữa?"
"Lão tứ, vẫn là câu tôi nói với cậu trước đó, nếu Đan Ý cùng Trình Tinh Lâm có khả năng thì đã sớm ở bên nhau từ cao trung rồi, đâu có như bây giờ?"
"Hơn nữa không phải cậu nói Trình Tinh Lâm thích tiểu thanh mai kia sao, đến nay vẫn vì cô ấy mà thủ thân như ngọc.
Một cô gái thông minh như Đan Ý lại bởi vì những chuyện của mẹ em ấy nên sẽ không có khả năng chen chân vào chuyện tình của người khác.
Kể cả trước đó em ấy có thích hắn ta thì cũng đã sớm từ bỏ rồi."
"Cậu không phải trước đó cảm thấy em ấy có chút tình cảm với mình sao, nếu đã thích lẫn nhau thì theo đuổi đi.
Người không đem đuổi tới tay mà cậu lại xuất ngoại nữa, trong trường khẳng định sẽ có nam sinh ngo ngoe rục rịch ngay."
"Thử lấy Trác Khởi người thân thuộc bên cạnh em ấy mà nói, như cậu thấy ngày hôm nay đó, hai người bọn họ tiến triển tiếp cũng không phải là không có khả năng...."
Chu Mộ Tề nói một tràng không ngừng nghỉ, trực tiếp hạ một liều thuốc tàn nhẫn.
Hắn nhìn cái người ngồi trên sofa kia, mu bàn tay đặt trên mặt nên không thấy rõ thần sắc, cúi đầu rót cho mình một chén rượu.
Hắn tự giễu: "Tớ thì không được may mắn như cậu, người tớ thích lại không thích tớ..."
/
Ngày hôm sau là thứ bảy, ngày sáu tháng 5, cũng là trước sinh nhật Đan Ý một ngày.
Đan Ý theo lẽ thường đến quán bar làm việc, trong đầu cô đều suy nghĩ lung tung, lơ đãng cả ngày.
Một điều gì đó quan trọng dường như đã bị cô bỏ qua.
Anh ấy có thật là bởi vì ghen mà đối với cô lạnh nhạt như vậy không?
Nếu anh ấy ghen thật thì điều đó có đại biểu cho việc, anh ấy cũng thích cô không?
Hôm này quán bar ngoài ý muốn so với ngày thường ảm đạm một chút nên Đan Ý tan làm sớm, vẫn chưa tới 11h.
Cô xem thời gian còn kịp liền tính toán quay về trường học, vì thế cô đến phòng giữ đồ lấy điện thoại của mình rồi chuẩn bị trở về.
Lúc mở di động ra xem liền phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ, người gọi đều là "Z".
Đường Tinh Chu gọi điện cho cô?
Khi Đan Ý định gọi lại thì di động vừa vặn đổ chuông.
"Em gái, rốt cuộc thì em cũng nghe điện thoại."
Đan Ý vừa nghe thấy giọng nói này liền cảm thấy quen tai, hơn nữa nam sinh kia xưng hô với cô như vậy, cô liền biết đó là ai.
Cô làm lơ câu phía trước của hắn, chỉ quan tâm đ ến chủ nhân vốn dĩ của điện thoại này, "Đường Tinh Chu đâu?"
"A, cậu ta uống say, hiện tại ói đến thất thượng bát hạ*, hôm mê bất tỉnh."
(* là thành ngữ của TQ, chỉ chủ ý bất định, có thể hiểu câu này là ói đến bất tỉnh nhân sự.)
"Chu Mộ Tề." Đan Ý cố nén ý định muốn đánh người, "Không biết thành ngữ thì đừng nói, anh ấy ư?"
Chu Mộ Tề: "Vừa rồi không phải anh nói rồi sao, uống say sau đó vẫn luôn gọi điện thoại cho em, vẫn luôn gọi tên em."
"Em tới đây xem cậu ta một chút đi." Chu Mộ Tề nói một đống phía trước để tung hỏa mù đều là vì câu nói này.
Đan Ý hơi dùng sức nắm chặt lấy di động trong tay, nội tâm giãy giụa.
Tới xem rồi thì thế nào.
Tới xem rồi anh liền không xuất ngoại sao.
Chu Mộ Tề cảm thấy cô sắp mềm lòng, liền trực tiếp phóng đại chiêu, "Haizz, em không tới xem, vậy thì để cậu ta tự sinh tự diệt đi, anh đi đây."
Đan Ý không chịu thua hắn cái này, "Ba mẹ anh ấy không có ở nhà sao?"
Chu Mộ Tề: "Cậu ấy uống thành như vậy làm sao anh dám đưa về nhà chứ, cậu ấy hiện tại ở phòng cậu ấy mua bên ngoài."
Đan Ý: "Vậy sao anh không ở lại chiếu cố cho anh ấy?"
Chu Mộ Tề: "Anh vì cái gì mà ở lại chiếu cố cậu ta chứ, anh chính là mười đầu ngón tay không dính nước trần thế, cậu ta uống say như chết, lại ói đầy ra đất, ai da ai da thật là không thể chịu nổi cái mùi này...."
Đan Ý trong khoảng thời gian ngắn không thể phân rõ lời của hắn đâu là thật đâu là giả.
Nhưng Chu Mộ Tề ngày thường đều cà lơ phất phơ, vừa nhìn là biết chính là loại người không biết chiếu cố chăm sóc người khác.
Cô chung quy là vẫn mềm lòng, "Tôi hiện tại sẽ qua đó, anh trước hết chiếu cố anh ấy một chút, ở đó có thuốc giải rượu không..."
"Không có."
"Mật ong thì sao?"
"Cũng không có."
Đan Ý một câu liền vạch trần: "Anh còn không có nhìn đến, mở mắt ra là nói nhảm."
"Nhà cậu ta rất trống trải, phòng bếp cũng trống không, anh liếc mắt một cái liền xem xong." Bên kia điện thoại Chu Mộ Tề bày ra vẻ mặt hợp tình hợp lý.
Đan Ý: "....."
"Tôi hiện ta sẽ qua, nói cho tôi địa chỉ."
Sau khi cúp máy, Đan ý ra cửa quán bar, rất nhanh đã bắt được một chiếc taxi.
Trên đường đi, Đan Ý ngồi trong xe nhìn cảnh đêm lướt qua ngoài cửa sổ.
Cô giống như rốt cuộc cũng cảm nhận được tâm tình của Trình Tinh Lâm.
Hóa ra hai chữ "thành toàn" này nói ra thì rất dễ nhưng chân chính thực hiện thì lại chẳng được bao nhiêu.
Trình Tinh Lâm thành toàn cho Lộ Dĩ Nịnh thực hiện ước mơ nhưng đổi lại là không biết ngày nào cô sẽ trở về.
Nếu cô ấy vẫn luôn ở nước ngoài không trở về thì sao.
Nếu cô ấy cùng người khác ở bên nhau thì