Cuối cùng, dưới sự giới thiệu của nhân viên mua sắm, Đan Ý đã chọn một chiếc váy màu xanh lam, dài đến đầu gối, màu hơi nhạt, kiểu dáng đơn giản và thanh lịch.
Mua quần áo xong, cô đến cửa hàng phụ kiện trong trung tâm thương mại mua dây buộc tóc, vì hôm nay xõa tóc nên cô nghĩ buộc tóc lên trông sẽ năng động hơn.
Ngay cả chi tiết nhỏ này cô cũng để ý, chứng tỏ cuộc gặp mặt này đối với cô rất quan trọng.
Vì hay làm mất dây buộc tóc nên Đan Ý mua liền mấy chiếc, đó là dây buộc tóc kiểu trái cây, bao gồm anh đào, dâu tây và đào.
Cô lấy chiếc dây buộc tóc kiểu anh đào, nhìn vào gương trang điểm trong cửa hàng và bắt đầu sử dụng, cô dùng ngón tay làm lược chải trái phải rồi nhanh chóng buộc lại thành búi tóc.
Đường Tinh Chu đứng một bên, nhìn một loạt động tác lưu loát của cô, âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Chỉnh trang lại quần áo sạch sẽ, Đan Ý dẫn Đường Tinh Chu đi mua quà.
Đường Tinh Chu dùng chút sức lực ngăn cô chuẩn bị đi, anh lại nhấn mạnh: "Thật sự không cần mua.
"
"! Hơn nữa em đã tặng quà rồi.
"
Đan Ý: "????"
Chuyện khi nào, như thế nào mà ngay cả bản thân không biết.
Đường Tinh Chu ho nhẹ một tiếng, bắt đầu bộc lộ: "Lần trước sinh nhật mẹ anh, khăn lụa mà em chọn, anh nói là quà của con dâu mẹ tặng, bà ấy vô cùng thích.
"
Đan Ý trừng lớn mắt, không thể tưởng tượng nổi, "Khi đó chúng ta còn ở bên nhau mà? Sao anh lại nói là do em tặng?"
Đường Tinh Chu nói một câu: "Phòng ngừa chu đáo.
"*
(* 未雨绸缪: phòng ngừa chu đáo, lo trước tính sau.
Câu tục ngữ này là một cách nói tượng hình cho việc lên kế hoạch trước, hoặc chuẩn bị từ trước.
)
"! ! "
Thân là học sinh ban xã hội, Đan Ý lần đầu tiên cảm thấy thành ngữ này vẫn có thể được sử dụng như thế này.
Đường Tinh Chu nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác của cô, không nhịn được nhéo nhéo khuôn mặt cô, "Cho nên em không cần lo lắng quá, tuy bố mẹ anh chưa từng gặp em, nhưng đối với em ấn tượng rất tốt.
"
"Về phần bố anh, lúc trước em từng học lớp của ông ấy, ông ấy cũng rất dễ nói chuyện.
"
Là quá tốt ấy chứ, môn tự chọn ông cho cô 70 điểm đồng tình.
Chẳng qua là chính cô không hăng hái.
Đường Tinh Chu nhìn thời gian trên điện thoại, "Đã muộn rồi, chúng ta nên xuất phát thôi.
"
Đan Ý nghe lời anh nói, liền thay đổi nói: "! Vậy quà gặp mặt để lần sau em mua bù, em sẽ mua một ít hoa quả và quà mang đến.
"
Lần này Đường Tinh Chu không ngăn cản cô, "Được.
"
Sau khi mua xong mọi thứ, hai người quay trở lại tiểu khu vừa nãy rồi đi đến bãi đậu xe.
Đường Tinh Chu lái xe ra khỏi hầm, sau đó đi về phía Đường gia.
Xe chạy tầm 30 phút mới tới nơi.
Nhà Đường gia nằm ở ngoại ô Thanh Thành, khu vực này đều là khu dân cư, chung quanh yên tĩnh, hơn nữa quản lý nghiêm ngặt, có bảo vệ thay phiên túc trực.
Đường Tinh Chu lái xe đi vào, bảo vệ ở trong phòng liếc nhìn anh, nhận ra anh là cư dân ở đây, lập tức cho thanh chắn nâng lên.
Khi đi vào sẽ phát hiện thấy những ngôi nhà ở đây đều độc lập, từ một đến ba tầng, tất cả đều có cửa riêng biệt.
Đường Tinh Chu lái xe thêm vài trăm mét vào bên trong rồi đỗ xe trước cửa nhà mình.
"Tới rồi.
" Anh nói
Đan Ý ngồi bất động trên ghế lái phụ, hai tay vẫn nắm chặt dây an toàn trước ngực.
Đường Tinh Chu nắm lấy bàn tay cô, " Ý Ý, em không cần căng thẳng như vậy.
"
Đan Ý khẩn trương đến mức không để ý đến anh gọi cô là "Ý Ý" cực kỳ thân mật kia, cô cau mày nói: "Cũng không phải là anh gặp.
"
Đường Tinh Chu cười khẽ một tiếng, "Không phải em gặp qua ba anh rồi sao?"
"Cái đó không giống.
"
Trên giảng đường, giáo sư Đường chính là thầy của cô, hiện tại mối quan hệ đột ngột thay đổi.
Đường Tinh Chu còn định nói gì đó thì có người đến gõ cửa sổ ghế lái.
Sau khi hạ cửa số xuống, khuôn mặt của Đường Cơ lộ ra.
"Tới rồi sao không vào nhà đi?"
Đường Cơ nhìn lướt qua con trai, thấy Đan Ý đang ngồi ở ghế phụ lập tức nở nụ cười hiền hậu: "Chào con dâu, con còn nhớ ta không?"
Ông ấy nói hai chữ "con dâu" rất trôi chảy làm mặt Đan Ý đỏ bừng lên.
Cô lễ phép chào lại ông: "Em chào giáo sư.
"
Đường Cơ làm ra vẻ không hài lòng: "Sao con vẫn còn gọi là giáo sư?"
"Không phải thằng nhóc này nói chiều nay muốn bắt cóc con đi lãnh chứng sao? Chẳng lẽ không lĩnh được?"
Buổi trưa Đường Tinh Chu có trở về nhà một chuyến, khi đó họ đang ăn.
Đường Cơ một bên ăn cơm, một bên hỏi con, "Sao không nói trước với bố là con về? Chúng ta không nấu thêm phần cho con.
"
Đường Tinh Chu: "Con không ăn, con về để lấy sổ hộ khẩu.
"
"Ồ, sao lại muốn lấy sổ hộ khẩu?" Đường Cơ tiện tay húp bát canh vào miệng.
"Lĩnh chứng.
"
"Khụ khụ!.
.
" Đường Cơ nghe vậy lập tức bị làm cho sặc.
Dung Huệ ngồi bên cạnh vỗ nhẹ sau lưng ông, hiếm khi thấy chồng mình thất thố như vậy.
Bà nói: "Sổ hộ khẩu để ở ngăn kéo thứ hai của tủ quần áo trong phòng bố mẹ.
Con tự vào lấy đi.
"
Đường Tinh Chu: "Cảm ơn mẹ.
"
Đường Cơ quay đầu nhìn Dung Huệ, "Vợ, sao em một chút cũng không kinh ngạc?"
Dung Huệ: "Không phải trước kia anh nói Tinh Chu đã có bạn gái rồi sao? Là cô gái học khoa âm nhạc, tên là Đan Ý đúng không?"
"Nước chảy thành sông, thì tại sao lại phải ngạc nhiên?"
Đường Cơ: "Nhưng hiện tại nó là muốn kết hôn, hơn nữa em còn chưa gặp qua cô bé đó.
"
Dung Huệ: "Không phải anh gặp rồi sao? Em chưa thấy qua cũng không liên quan.
"
"Hơn nữa, quan trọng là hai đứa nó thích nhau.
"
Đường Tinh Chu từ nhỏ tính tình đã ổn trọng, làm chuyện gì đều suy nghĩ cặn kẽ đến kết quả.
Cho nên hai người rất ít khi can thiệp vào quyết định của con.
Nếu quyết định kết hôn, tất nhiên đã suy nghĩ rõ ràng về điều đó.
Đang nói, thì Đường Tinh Chu từ trong phòng đi ra, trong tay cầm sổ hộ khẩu.
"Bố mẹ, con đi trước.
"
Dung Huệ gọi con lại, vẻ mặt cười tủm tỉm, nói: "Con trai, tối nay dẫn con bé về nhà ăn bữa cơm.
"
"Được ạ.
" Đường Tinh Chu rất nhanh đáp lại.
! ! ! !
Vì vậy, Đường Tinh Chu đặc biệt thuận lợi lấy được sổ hộ khẩu.
Nhưng trước mắt, Đường Cơ không khỏi hoài nghi chuyện này không thành công.
Đường Tinh Chu đúng lúc đáp lời: "Lĩnh rồi.
"
Đường Cơ sau khi nghe được kết quả mình mong muốn, lập tức cười rạng rỡ: "Vậy không phải nên đổi cách xưng hô sao?"
Ông háo hức nhìn Đan Ý.
Đường Tinh Chu nhìn cô.
Đan Ý hơi mím môi, chuẩn bị tinh thần, lấy hết can đảm để nói một tiếng: "Bố.
"
Thực ra từ này đối với cô quá mức xa lạ, cô chưa từng gọi ai khác nhưng bây giờ gọi như thế này, cô lại có cảm thấy có chút khác lạ.
Thật giống như là, cô rốt cuộc cũng có một người bố.
"Aiz" Đường Cơ nghe được lời này nên vô cùng sảng khoái, vừa lòng cười, ông nhiệt tình: "Mau xuống xe đi, vào nhà ngồi.
"
/
Hai người xuống xe, Đường Tinh Chu một tay nắm tay cô, tay còn lại cầm quà tặng cùng giỏ hoa quả, đi theo phía sau Đường Cơ cùng nhau vào cửa chính Đường gia.
Càng đi vào bên trong, tâm trạng Đan Ý lại càng bất an, vô cùng khẩn trương.
Đường Tinh Chu nhận ra điều gì đó, nghiêng đầu nhìn cô, hơi nắm tay cô, sau đó giơ lên hôn trên mu bàn tay cô, tạo cho cô cảm giác an toàn, "Đừng lo lắng, có anh ở đây.
"
Đan Ý nghe anh nói như vậy, giống như đột nhiên không khẩn trương nữa.
Cô gật gật đầu, tiến lại gần anh.
Dì làm ở Đường gia vừa đi đổ rác về thì gặp ba người ở cửa.
"Đây là cô giúp việc trong nhà.
" Đường Cơ giới thiệu Đan Ý trước, sau đó nói với bà ấy: "Đây là con dâu của tôi, tên là Đan Ý.
"
Đường Tinh Chu ở bên nhắc cô, "Gọi dì Văn.
"
Đan Ý ngoan ngoãn nghe theo: "Con chào dì Văn.
"
Dì Văn gật gật đầu, bà mặc quần áo đơn giản, vẻ mặt hiền lành, dùng tay làm các cử chỉ.
Chờ bà dùng tay làm các cử chỉ xong, Đường Tinh Chu vốn định phiên dịch cho Đan Ý, nhưng Đan Ý khẽ mỉm cười, cô duỗi tay phải ra, dùng bốn ngón tay tạo thành một nắm đấm, chỉ có ngón cái giơ lên, sau đó cong về phía trước hai lần.
Là ngôn ngữ ký hiệu của người câm điếc, động tác ý chỉ "cảm ơn".
Vẻ