Lâm Quỳ ôm thùng quà lên trên phòng, đây không phải là thùng quà đầu tiên mà những ngày lễ khác cô đều nhận được.
Một điều chắc chắn là cô biết người gửi là ai nhưng vẫn chưa từng vạch trần anh.
Cô mở thùng quà ra bên trong có một cái áo ấm mới, đồ sưởi ấm và nhiều thứ nữa.
Đặc biệt còn có một bức thư nội dung của nó chỉ là [Giáng sinh vui vẻ!] và nó cũng không có tên người gửi.
Dù không ghi tên người gửi nhưng cô cũng biết là do Hạ Trí Khanh gửi tới.
Mấy lần trước cũng thế nhưng cô cũng chỉ im lặng không phản hồi gì cả.
Những thứ anh tặng cô đều sẽ mang nó cất vào một nơi mà chỉ mình cô biết.
Vừa nãy cô cố tình ngồi ngoài ngồi là vì muốn xem hôm nay ai sẽ là người để quà.
Vì ngồi từ sáng sớm nên cô có chút lạnh, định là vào pha một cốc sữa ấm nhưng cũng không thể bắt được người để quà.
Cô không biết tại sao cô lại làm vậy chắc có lẽ là vì muốn gặp lại Hạ Trí Khanh..
Cô cũng không biết nữa, cô luôn nói mình đã quên nhưng lại không hẳn là quên đi.
Chỉ là cô đang cất nỗi nhớ nhung đó vào một ngăn nào đó trong tim.
Không nhắc không phải là không nhớ mà chỉ là khi nhắc tới sẽ đau lòng.
__________________
Hạ Trí Khanh về đến biệt thự thì cũng chẳng nói câu nào.
Hạ Diên thì đi chậm phía sau anh.
Khi Hạ Trí Khanh định đóng cửa phòng thì bị Hạ Diên chặn lại.
Hạ Trí Khanh thẫn thờ để cửa đi vào nằm ngửa trên giường.
Hạ Diên thì đi lại ghế sô pha ngồi xuống.
Hạ Diên mở cúc hai cúc áo ở ngay cánh tay, mắt rủ xuống nói: "Khi nào thì em mới buông bỏ đây?"
Hạ Trí Khanh cười tự giễu: "Khi nào anh bỏ được thì em sẽ từ bỏ."
Hạ Diên bị chặn họng không biết nói gì chỉ thở dài định rời đi nhưng trước khi đi anh ấy lại để lại một câu:
"Em nên nhớ khi người ta đã không muốn nếu em vẫn tiếp tục gõ cửa thì sẽ là phiền phức nhớ chưa? Cứ thuận theo tự nhiên thôi."
Hạ Diên đút hạ tay vào túi quần rời đi.
Hạ Trí Khanh nằm nhìn lên trần nhà.
Trong đầu chỉ toàn một mớ hỗn độn.
Anh nhớ là cảnh cô ngồi đan len, rồi nhớ tới cảnh cô đùa giỡn bên cạnh anh, cô nắm tay anh.
Những việc tuy nhỏ nhặt nhưng nó lại là thứ ở lại bên cạnh anh lâu nhất, cũng chính nó đã làm anh đau lòng.
Anh nhớ cô, anh nhớ cô nhiều lắm chỉ là anh biết anh không đáng, cũng không xứng với cô.
Hối hận như muốn nuốt chửng anh.
Anh đau khổ, dằn vặt và khó chịu muốn chết.
Từ lúc cố đi anh chưa từng ngừng cố gắng.
Anh muốn dùng sự cố gắng để xin cô tha thứ.
Anh không ăn chơi cũng không đánh lộn nữa.
Anh chăm chỉ học tập và tham gia các buổi ngoại khóa hơn.
Anh không bắt nạt kẻ yếu nữa, anh còn..
Anh còn chưa từng mở lòng nữa..
Trong tim anh chỉ có một người, cô ấy là duy nhất, là chấp niệm, là lý tưởng sống duy nhất của anh.
Mất đi cô anh cũng đã mất đi ánh sáng, cả đời cũng không tìm được lối ra nữa.
Không biết nếu như cô biết anh sống trong đau khổ như vậy thì cô sẽ cảm thấy như thế nào?
Cô sẽ vui sao? Hả hê hay bảo anh đáng đời?
Cũng đúng..anh đáng đời lắm, anh khốn nạn nữa, nếu anh không xấu xa như vậy thì làm sao lại mất cô?
Anh che tay lên nhắm mắt lại, ép bản thân không được suy nghĩ quá tiêu cực.
___________________
Lâm Quỳ ở nhà tới sáu giờ tối thì đi ra ngoài mua một cái bánh kem vị đào và thêm một con gà nướng mang về nhà.
Hôm nay ba người các