Cô búi tóc cao lên rồi đi làm bài luận văn, Doãn Ny thì thù định học lên tận thạc sĩ ở bên Thụy Điển.
Cô thì cũng chỉ định dành nhiều thời gian cho Thóc Thóc nhiều một chút.
Cô đang dạy từng thứ đơn giản nhất cho Thóc Thóc.
Dạy thóc biết lễ phép, dạy thằng bé phải có tấm lòng yêu thương và giúp đỡ mọi người.
Khi cô đang ngồi làm bài thì có một số lạ điện tới, cô định không bắt máy nhưng là số lạ nhưng sợ có người quen tìm nên nghe.
Cô nghe điện thoại:
[Alo?]
Bền dây dây bên kia im lặng không có phản ứng lại, cô hỏi tiếp: [Cho hỏi là ai đang bên đầu dây bên kia thế ạ?]
Cô nhíu mày tiếp tục hỏi: [Alo? Là ai vậy? alo?]
Khi vẫn không nghe thấy câu trả lời thì cô liền cúp máy ngang, kéo vào danh sách đen.
Cô ngớ người, bĩu môi nói thầm: "Cuộc gọi lông dịt!"
Cô gạt điện thoại sang một bên rồi lại bắt đầu học.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, giọng nói non nớt truyền vào tai cô:
"Mami, là con!"
Cô ngẩng đầu lệ nói: "Thóc Thóc sao? Con vào đi!"
Cửa mở ra, Thóc Thóc đi vào nói:
"Mami, hôm nay con ngủ với ông bà nhé?"
Cô xoa đầu Thóc Thóc nói: "Được, miễn là ông bà cho phép.
Nhưng con phải hứa với mami là không được quậy nhé?"
Thóc Thóc gật đầu lia lịa nói: "Dạ, Thóc Thóc sẽ ngoan!"
Nói xong thằng bé chạy đi trong vui mừng, cô đi tới đóng cửa rồi ngồi lại vào bàn học.
_____________________
Hạ Trí Khanh đứng trên tầng cao nhất của công ty hướng nhìn ra ngoài thành phố.
Anh ngây người đứng ở đó, cầm điện thoại nghe đi nghe lại ghi âm cuộc gọi.
Đúng, người lúc nãy gọi cho cô là anh.
Vì quá nhớ cô nên anh mới làm vậy.
Tuy là cô nói không nhiều nhưng cũng đủ cho anh thỏa mãn nỗi nhớ nhung của mình mấy năm nay.
Không lâu nữa đâu, anh sẽ đứng trước mắt cô.
Sẽ làm cho cô tin anh không còn là chàng thiếu niên tệ bạc nữa.
Anh chỉ sợ khi biết tin anh sẽ tới Anh Quốc thì Lâm Quỳ sẽ đi tới nơi khác nên việc thành lập công ty KQ ở Anh Quốc vẫn đang thực hiện trong âm thầm.
Vì bố mẹ Lâm Quỳ cũng là người trong giới làm ăn nên việc dễ dàng bị phát hiện là điều bình thường nên Hạ Trí Khanh chỉ có thể tỉ mỉ từng bước chậm rãi mà thực hiện.
Từ lúc cô cúp máy tới bây giờ, anh vẫn luôn chỉ một mực đứng yên nghe đi nghe lại.
Anh có thể nghe ra được giọng cô hơi khàn, chắc lại bị ốm rồi.
Vậy có ai biết cô bị ốm không hay chỉ lại một mình tự chịu?
Bỗng nhiên trợ lý Giang gõ cửa.
Lúc này Hạ Trí Khanh mới bất giác giật mình, chỉnh sửa lại áo vest rồi ngồi xuống ghế.
"Vào đi."
Trợ lý Giang bước vào đưa một tệp văn kiện nói:
"Thưa giám đốc, anh có hẹn với cô Mễ lúc tám giờ tối!"
Anh nhắm mắt xoa xoa mi tâm, nói:
"Tôi biết rồi, cậu có thể rời đi!"
Trợ lý Giang cúi người chào anh rồi mới xoay người rồi đi.
Bây giờ trong phòng chỉ còn lại một mình anh, tầm nhìn của anh vô thức lại rơi xuống khung hình trên bàn.
Hình trên ảnh là một cô gái mặc đồng phục, cười rạng rỡ cùng với ánh nắng ấm áp của mùa xuân.
Hạ Trí Khanh chỉ cần nhìn nó này thì qua bao nhiêu năm, một năm, hai năm, thậm chí là mười năm anh vẫn sẽ rung động!
Anh khẽ đưa tay xoa nhẹ người con gái trên khung hình cười, giọng thủ thỉ: "Anh lại nhớ em rồi.."
Chắc hẳn rằng sẽ không ai dám tin rằng một người lạnh lùng, cao ngạo như Hạ Trí Khanh lại có lúc thấp hèn như vậy.
Cuộc đời anh mà nói, bị gia đình ghẻ lạnh thì cũng chẳng sao, điểm số cao hay thấp thì cũng của ý nghĩ gì.
Nhưng chỉ có duy nhất trong đời, Hạ Trí Khanh cảm thấy hối hận và mất kiểm soát là ngày mà Lâm Quỳ rời đi.
Nhớ tới bộ dáng làm nũng của cô, thích cô dựa dẫm, ỷ lại vào anh từng chút một.
Nhiều lúc anh còn trách ông trời, tại sao lấy đi nhiều thứ của anh như vậy