Còn mấy ngày nữa là cô sẽ tốt nghiệp đại học, việc học hành cũng bận bịu hơn nhiều.
Bố mẹ Lâm cũng đã trở về nước, không ai có thể trông chừng Thóc Thóc giúp cô nữa.
Cô chỉ đành mang Thóc Thóc tới tiệm trà sữa để cho thằng bé chơi.
Thóc Thóc cũng rất ngoan, không quấy rầy đến cô hay mọi người trong quán.
Thằng bé chỉ đơn giản ngồi một chỗ bên cạnh cô yên tĩnh xem phim hoạt hình.
Nhiều lúc cô cũng để ý hình như Thóc Thóc rất có đam mê với toán học và vi tính.
Hằng ngày rảnh rỗi là không cùng học toán với Băng Nhi thì chắc chắn sẽ cùng Cẩn Ninh học về máy tính.
Mỗi lần nhìn khuôn mặt say sưa của thằng bé cô lại cảm thấy hạnh phúc.
Lâm Quỳ cũng đã cho Thóc Thóc gọi video với Doãn Ny.
Doãn Ny cũng đã rất vui và hứa sẽ sớm trở về mang quà cho Thóc Thóc.
Thóc Thóc thì ngày nào cũng gọi cho Doãn Ny, nên tình cảm của hai người cũng ngày một tăng lên.
Cô từ nhỏ đã rất thích học đàn piano nhưng mà vẫn là chưa có cơ hội để học sâu chỉ có thể học đánh đàn piano cơ bản.
Hôm đó, cô đi đến một nhà hàng ở giữa trung tâm có một cây đàn piano rất sang trọng.
Cô chăm chú nhìn nó rất lâu, Thóc Thóc bên cạnh cũng nhìn theo cô.
Thằng bé như hiểu cái gì đó tự mình gật đầu rồi mới ngước cái cổ nhỏ lên hỏi cô:
"Mami, mami nhìn gì vậy?"
Cô giật mình quay lại nhìn Thóc Thóc bật cười nói: "Mami đang nhìn cây đàn piano đó con."
Thằng bé ngây thơ hỏi: "Mami, có biết chơi piano không?"
Cô đưa tay ôm lấy đứa bé đang dựa vào lòng mình nói: "Mami cũng rất thích chơi piano nhưng mà mami không giỏi!"
Thóc Thóc giơ hai cái tay bé đi lên xoa mặt cô nói: "Mami thích thì Thóc Thóc cũng thích!"
Cô bật cười nhéo nhẹ cái mũi nhỏ xíu của thằng bé: "Con khéo miệng thật đó, nhưng piano rất khó chơi!"
Thóc Thóc hùng hổ nói: "Con học là được.
Mami con muốn học piano!"
Cô lắc đầu nói: "Nhưng con đã học rất nhiều thứ rồi không thể học thêm piano nữa sẽ mệt!"
Thóc Thóc dụi cái đầu vào lòng ngực cô nói: "Không mệt, con không có mệt đâu.
Mami, con muốn học piano."
Cô nhìn thằng bé, cuối cùng thì lúc rời khỏi nhà hàng cô lại dẫn thằng bé đến chỗ mua cây đàn piano.
Cô đã mua cho Thóc Thóc cây đàn đẹp nhất và đắt nhất trong cửa hàng.
Cô cũng đã tìm kiếm gia sư giỏi nhất để về nhà dạy riêng cho Thóc Thóc.
Cô đặt riêng cây đàn piano vào một phòng trống trong biệt thự, bên trong cô cũng trang trí căn phòng thật đẹp để cho Thóc Thóc.
Mấy ngày đầu, nghe giáo viên dạy piano khen Thóc Thóc rất có năng khiếu, khen thằng bé hiểu chuyện, ngoan ngoãn chỉ là ít khi mở miệng nói chuyện.
Cô chỉ gật đầu ngắn gọn giải thích: "Thóc Thóc nhà tôi không thích nói chuyện cho lắm!"
Cô giáo dạy piano khó xử nên vội chào hỏi cô rồi ra về.
Thu Nhiên cũng rất giỏi chơi piano nên khi rảnh rỗi hai dì cháu họ lại kéo nhau đi tập đàn.
Không ai có thể tin được một thằng bé sắp bốn tuổi lại giỏi như vậy.
Hết học toán, học máy tính, rồi còn học cả piano nữa.
Lâm Quỳ biết chứ Thóc Thóc là muốn cho cô được vui.
Mỗi thứ cô chỉ vô tình nói ra một chữ Thích thì chắc chắn Thóc Thóc sẽ hay cô thực hiện.
Cô thích chơi piano nhưng cô không được học thì Thóc Thóc nhà cô sẽ thay cô học.
Dần dần thằng bé đã thành thạo với những nốt cơ bản của cây đàn piano.
_______________
Hạ Trí Khanh cũng đã tốt nghiệp, sự nghiệp thì cũng đang phát triển.
Dự án ở Anh Quốc cũng sắp được hoàn thành.
Hạ Trí Khanh có một bí mật chính là thằng ngày anh sẽ xếp một con hạc giấy ghi và ghi lại như một quyển nhật ký rồi bỏ vào một chiếc bình rất to.
Ngoài chiếc bình đựng đầy hạc giấy đó là đầy rẫy những cuốn lịch khoanh tròn vào một ngày.
Anh đứng nhìn vào cuốn lịch, châm một điếu thuốc nhưng mất vẫn luôn nhìn vào cái ngày được đánh dấu trên lịch.
Anh nở một nụ cười hơi chua xót tự thủ thỉ: "Lâm Quỳ, anh sắp tới tìm em rồi.."
Trong bốn năm, không có ngày nào là anh không đếm đến thời khắc được tới tìm cô.
Nhớ tới bức thư năm đó mà cô gửi cho anh:
[Hạ Trí Khanh, tôi sẽ không quay lại đâu.
Tôi mong anh vẫn sẽ hướng về phía trước, bước về ánh mặt trời.
Đừng hại sức khỏe nữa con người mà ai cũng phải đứng dậy.
Anh rất tốt tôi tin anh sẽ lại gặp một người tốt hơn tôi thôi.
Ký tên: Lâm Quỳ.]
Cái gì mà không quay về chứ?
Hạ Trí Khanh bật cười chua xót tự nói ra lòng mình: "Cái gì mà không quay về chứ? Không quay về thì anh đi tìm em.
Sau