Hôm nay, Lâm Quỳ có tiết thể dục buổi sáng nên cô phải mặc đồng phục.
Tóc cô búi cả để lộ chiếc cô trắng ngần.
Mang theo đôi giày sneaker trong rất năng động.
Sáng sớm, Hạ Trí Khanh đã nhắn tin cho cô bảo là sẽ qua đón cô đi học.
Cô đồng ý rồi cũng xuống lầu ăn sáng.
Ăn xong cô chào hỏi mọi người rồi đi ra cửa.
Ra đến cổng thì thấy chiếc Ferrari quen thuộc của Hạ Trí Khanh đậu không xa.
Thấy Lâm Quỳ đi tới Hạ Trí Khanh liền xuống xe để mở cửa cho cô.
Trên đường đến đây Hạ Trí Khanh có mua có cho cô một ly cà phê sữa nóng nói: "Cho cậu uống đi chợ tỉnh táo."
Lâm Quỳ nhận lấy, khẽ nói: "Cảm ơn, cậu."
Suốt quãng đường đi cô với anh cũng chẳng nói với ai câu gì.
Anh thì lái xe cô thì chăm chú nhìn ra ngoài của sổ.
Đi đến gần trường thì cô kêu anh đậu xe để cô tự đi bộ.
Hạ Trí Khanh nhíu mày trên mặt có dấu chấm hỏi to đùng hỏi: "Tại sao?"
Lâm Quỳ bó tay, bất lực giải thích: "Cậu xem trong trường cậu là idol đó, là chồng yêu của các bạn học sinh nữ.
Nếu họ biết cậu chở tớ đi học e là tớ sống không qua kiếp này."
Nghe cô nói vậy thì Hạ Trí Khanh cũng đành bất lực mà thả cô xuống rồi chạy thẳng vò garage của trường.
Cô đi thẳng một mạch lên lớp.
Kéo ghế ra ngồi xuống.
Doãn Ny hôm nay qua kiếm cô.
Kéo cô xuống căn tin nhưng cô lại đang cực kì lười nên cũng chẳng có tâm trạng để đi đâu cả.
Doãn Ny vẫn cố chấp năn nỉ cô: "Lâm Quý, đi đi mà đi với tớ rồi tớ sẽ mua bánh lay cho cậu nhé?"
Nghe đến món yêu thích hai mắt cô sáng lên.
Vội vàng kéo tay Doãn Ny đi xuống căn tin.
Doãn Y xuống đây là để gặp người mua dùm mấy cuốn sách kham khảo, đề nâng cao.
Đám của Hạ Trí Khanh đang ngồi ở bàn trong cùng nhưng lại bị che mất bởi mấy nam sinh lớp khác.
Hạ Trí Khanh thấy cô thì liền kéo các cô lại bàn ngồi.
Lâm Quỳ ngồi bên cạnh Hạ Trí Khanh.
Hạ Trí Khanh đứng dậy hỏi cô: "Cậu muốn uống gì?"
Cô bảo uống nước cam ép ít đường.
Nói xong Hạ Trí Khanh liền đi.
Không lâu sau trên đường về trên tay cầm ly cam ép.
Doãn Ny ngồi bên cạnh há hốc mồm biểu cảm khó tin nhìn cô.
Lâm Quỳ nhìn Doãn Ny cười khó xử.
Doãn Ny ngồi nói chuyện với đám anh em của Hạ Trí Khanh rất vui còn cô thì ngồi nghe đến phát ngốc.
Một lúc sau, đám người của Tự Thanh đến, thấy thì tức giậm lại hất nước cam lên người cô chửi:
"Con khốn này, rõ rành mày bảo mày sẽ giúp tao cơ mà tại sao mày lại ngồi ở đây hả."
Tự Thanh trừng mắt hét lớn bỏ qua cả hình tượng nhẹ nhàng của cô ta.
Thấy cô bị bị hất nước cam lên người, Hạ Trí Khanh nhíu mày liếc xéo Tự Thanh lạnh giọng:
"Thì sao? Cô là người bảo cô ấy giúp đỡ cô sao? Nhưng mà xin lỗi tôi lại thích cô ấy chứ không phải thích cô."
Cả can tin đang vây xung quanh để xem hài kịch.
Tự Thanh sợ bị nhục nhã nên cũng giả bộ khóc, giọng oan ức.
"Không..không phải đâu Trí Thành chỉ..chỉ là tớ mất kiểm soát cậu tha lỗi cho tớ..từ nay về sau tớ không làm thế nữa."
Bỏ qua lời Tự Thanh nói, anh liếc xéo hét lớn bảo: "Cút!" làm tất cả mọi người ai nấy cũng đều sợ hãi.
Đám người Tự Thanh vì quá nhục nhã nên rời đi.
Hạ Trí Khanh lấy khăn giấy lau đồng phục của cô.
Anh bảo Doãn Ny cùng với đám anh em về lớp trước đi để anh dẫn cô đi thay quần áo.
Vì câu nói