Những ngày sau đó, Hạ Trí Khanh cứ chìm đắm trong rượu, sáng anh vẫn đang đến công ty để làm tối đến anh lại ngồi một mình trong thư phòng để uống rượu.
Nhưng hôm đó, trong lúc say vì quá nhớ nhung cô bất giác anh cầm lấy điện thoại của mình để gọi cho cô.
Lúc đó Lâm Quỳ đang vui vẻ thay đồ cho Thóc Thóc hai mai con đang giỡn rất vui.
Thóc Thóc kể cho cô nghe về ngày hôm nay của thằng bé:
"Mami, mami không biết đâu hôm nay con đã làm quen được với một bạn!"
Cô bật cười hỏi:
"Thế bạn đấy là nam hay nữ?"
Thóc Thóc nói:
"Con không thích các bạn nữ, con chỉ thích chơi với bạn nam thôi vì con là nam mà chơi với nữ sẽ không tốt."
Cô bật cười nhéo mũi Thóc Thóc cao giọng nói:
"Vậy con nói ba nuôi của con là.."
Cô giả bộ nghiêm trọng nhìn Thóc Thóc, lúc này Thóc Thóc mới nhận ra nhanh chóng che miệng lại.
Cô không khỏi bật cười, Thóc Thóc như nghĩ cái gì đó rồi nói với cô:
"Mami, mami có thích ba nuôi không?"
Cô bất ngờ nhìn Thóc Thóc:
"Sao con hỏi vậy?"
Thóc Thóc thật thà nói:
"Ba nuôi rất tốt với con, còn rất hay quan tâm đến mami nữa.
Ba nuôi rất hay hỏi thăm về sức khỏe của mami."
Cô xoa đầu Thóc Thóc cười nhẹ:
"Thóc Thóc Hứa Yến là ba nuôi của con, mami với chú ấy chỉ là bạn thôi được chứ?"
Cô mặc đồ vào cho Thóc Thóc, nghe một tiếng "Dạ." rất khẽ.
Lúc cô vừa đi cất cái khăn vào trong một góc rồi định lấy máy sấy để sấy tóc cho Thóc Thóc.
Đúng lúc đó, chuông điện thoại vang lên cô đi tới cầm lên bấm nút nghe:
[Alo?]
[Tôi là Lâm Quỳ đây!]
Bên kia một giọng nói đã say rượu khàn khàn cất tiếng:
[Quỳ Quỳ.]
Cô khựng người nói:
[Có chuyện gì?]
Bên kia im lặng một hồi, cô mất kiên nhẫn nói:
[Nếu anh không nói thì tôi xin ngắt máy nhé?]
Lúc này, anh mới hấp tấp nói:
[Khoan..khoan đã.]
Hạ Trí Khanh nói tiếp:
[Anh..anh chỉ muốn hỏi những chuyện sáng nay em vừa nói có phải sự thật không?]
Cô nhíu mày tức giận:
[Không phải sự thật chứ tôi lừa anh thì được gì?]
Lâm Quỳ nói, Thóc Thóc bên cạnh kêu cô:
"Mami con đi ra ngoài chơi với mẹ nhỏ nhé?"
Cô gật đầu, Hạ Trí Khanh đầu dây bên kia nghe như chết lặng.
Sau đó một giọng nói nghẹn ngào mới cất lên:
[Quỳ Quỳ?]
Cô lúc này quả thật đã thật sự tức giận nói:
[Nếu anh không nói lẹ thì ngắt máy đi, tôi không rảnh tiếp chuyện với anh chỉ để nghe anh kêu tôi đâu!!]
Bên kia Hạ Trí Khanh nói:
[Anh chỉ muốn nói là..hay em bỏ chồng đi, anh nuôi con của người khác cũng được, em trở về đi được không? Anh xin em..]
Lúc này, quả thật Lâm Quỳ đã thật sự tức giận, cô nghiến răng gằn giọng nói:
[Hạ Trí Khanh anh là đồ khùng điên!]
Sau đó cô chủ động ngắt máy còn không quên chặn cả số của anh.
Cô đứng nhìn điện thoại, trong lòng thì đang không ngừng chửi anh:
Đúng là đồ khùng mà, lại đòi đi nuôi con người khác? Rồi cái gì ly hôn?
Con m* nó đúng là điên quá mà!!
Nếu cô là người đã thật sự cưới chồng cô chắc chắn cô sẽ cùng chồng đi dằn mặt.
Nhưng mà cô không có chồng!!! Chồng cái khỉ!!
Chửi thầm một hồi thì Thóc Thóc chạy vào kéo tay cô ra ngoài nói:
"Mami, mami mau xuống dưới ăn trái cây đi!"
Cô bỏ điện thoại sang một bên, đứng dậy đi cùng Thóc Thóc xuống nhà.
Bên kia Hạ Trí Khanh vẫn ngồi im như tượng, mắt thì đã đỏ như máu, hai tay anh nắm chặt.
Anh cười tự giễu.
Đồ khùng điên?
Đúng! Anh điên rồi, anh điên mất rồi!
Mấy hôm nay anh thật sự muốn điên rồi đây!
Tại sao cô lấy chồng có con mà anh không hề biết chứ? Với cả ở đây cô đi du học mấy năm.
Năm nào anh cũng đến đây để đưa quà cho cô, chưa lần nào anh thấy hay nghe được tin cô đã có người yêu.
Nhưng bây giờ nghe cô đã kết hôn còn có một được con lớn như vậy quả thật khiến anh khó tin.
Anh biết nếu cô đã kết hôn mà anh còn như