Cô giáo dạy đàn piano đang ngồi đợi Thóc Thóc ở trên phòng.
Thóc Thóc mở cửa bước vào, cả người toát ra một khí lạnh lẽo cả cô giáo dạy cậu từ lâu cũng phải sợ.
Thằng bé một mực im lặng ngồi vào chỗ, cô giáo Annie hơi run rẩy nói:
"Thóc Thóc..con tới rồi sao?"
Thóc Thóc không trả lời chỉ im lặng gật đầu, cô giáo cũng đã là quá quen thuộc với bộ dạng này của Thóc Thóc nên cũng không nói gì.
Thóc Thóc với những người ngoài vẫn luôn trầm lắng như vậy.
Không ai có thể tiếp cận với Thóc Thóc chỉ có những người nhà mới có thể thấy được một mặt khác của thằng bé.
Hạ Trí Khanh dễ dàng có thể tiếp cận với Thóc Thóc đơn giản là vì thằng bé đã từng nghe Doãn Ny nói về Hạ Trí Khanh.
Thằng bé cũng đã vô số lần bắt gặp cảnh Lâm Quỳ buồn vì nhớ Hạ Trí Khanh.
Vào một hôm Thóc Thóc đi vào phòng của Lâm Quỳ để lấy đồ cũng đã vô tình thấy được hình ảnh của Hạ Trí Khanh năm mười sáu tuổi.
Học đàn piano xong thì Thóc Thóc trở về phòng, lấy điện thoại mà bà vú để ở đầu giường để kết bạn với Hạ Trí Khanh.
Hạ Trí Khanh cũng rất nhanh kết bạn lại với thằng bé.
Thóc Thóc vui mừng nhảy cẫng lên.
Lâm Quỳ bên ngoài gõ cửa nói vào:
"Thóc Thóc, mami vào được không?"
Thóc Thóc nghe thấy tiếng cô thì nhảy xuống giường để chạy ra mở cửa.
Cửa mở ra Thóc Thóc cười tươi nói:
"Mami!!"
Lâm Quỳ xoa đầu thằng bé, rồi dắt thằng đi lại giường nói:
"Mami định qua hỏi xem con đã buồn ngủ chưa?"
Thóc Thóc lắc đầu, tay chỉ vào điện thoại trên giường nói:
"Con muốn xem điện thoại một chút!"
Lâm Quỳ gật đầu rồi lấy một hộp sữa cho đưa cho Thóc Thóc rồi nói:
[Truyện "Chấp niệm duy nhất của Hạ Tiên Sinh" chỉ có duy nhất trên nền tảng Noveltoon, những nền tảng khác đăng lên đều là mạo danh để ăn cắp tác phẩm của Cus.]
"Vậy con mau uống sữa đi rồi lên giường nằm.
Mami sẽ cho con xem điện thoại một lúc lát mami quay lại con phải dẹp ngay nhé!"
Thóc Thóc vui vẻ gật đầu hào hứng nói:
"Dạ!!"
Khi Lâm Quỳ rời đi thì thằng bé lại trèo lên giường nằm xuống bấm vào phần nhắn tin.
Hạ Trí Khanh khi thấy Thóc Thóc gửi lời mời kết bạn cũng đã rất vui.
Ngồi trên bàn mà tay chân cứ muốn nhảy cẫng lên.
Anh gửi cho Thóc Thóc một tin nhắn:
[Con chưa ngủ sao Thóc Thóc?]
Bên kia bắt đầu soạn ghi âm, Hạ Trí Khanh thì im lặng chờ đợi.
Thóc Thóc gửi tin nhắn thoại qua cho anh:
[Con mới học piano xong, bây giờ con được mami cho đem điện thoại một lúc rồi ngủ.]
Hạ Trí Khanh nghe giọng nói ngây ngô của Thóc Thóc mà cứ nhìn màn hình cười tủm tỉm.
Hạ Trí Khanh và Thóc Thóc nhắn tin với nhau khoảng ba mươi phút.
Lâm Quỳ từ bên ngoài bước vào phòng, Thóc Thóc giật mình liền gửi tin nhắn tạm biệt cho Hạ Trí Khanh:
[Mami của con tới rồi, tạm biệt babi.]
Hạ Trí Khanh bật cười nói:
[Được, con và mami ngủ ngon.]
Thóc Thóc cũng lén nhìn Lâm Quỳ đang tìm truyện để đọc thì nhanh tay nhắn:
[Tạm biệt babi.]
Lúc thằng bé nhìn lên thì bắt gặp Lâm Quỳ cũng nhìn mình.
Lâm Quỳ hỏi Thóc Thóc:
"Bảo bối, con làm gì mà mờ ám vậy?"
Thóc Thóc lắc đầu nói:
"Con đang xem doraemon ạ."
Lâm Quỳ cũng gật đầu rồi đi lại nằm cạnh kể chuyện cho Thóc Thóc nghe.
Vì mấy ngày nay làm việc quá mệt mỏi nên cô cũng đã ngủ quên mất ở trong phòng của Thóc Thóc.
Sáng sớm hôm sau, Thóc Thóc phải dậy sớm để đi học.
Thằng bé cũng rất ngoan sợ đánh thức cô dậy nên đi rất khẽ, nhờ bà vú mở tủ lấy đồ thì cũng rón rén đi vào phòng tắm.
Lúc đã xong xuôi thì mới đi lại hôn vào má của Lâm Quỳ khiến cô giật mình mở mắt.
Thóc Thóc nói bên tai cô:
"Con đi học đây mami ngủ ngon nhé! Yêu mami!!"
Khuôn mặt vẫn còn đang ngáy ngủ của cô mỉm cười xoa đầu Thóc Thóc nói:
"Giỏi lắm! Con yêu học ngoan, mami yêu con!"
Thóc Thóc được tài xế riêng đưa đến trường mẫu giáo.
Đến trường mẫu giáo thằng bé mới ngoan ngoãn đi lại ngồi xuống ghế.
Lúc đó một bé gái mới vào mới đem cho cậu một thanh socola.
Cô bé này nhỏ hơn Thóc Thóc một tuổi, thằng nhìn nhưng không nhận.
Mấy thằng nhóc khác thấy vậy mới ghen tỵ nói:
"Thằng không có ba mà còn tỏ ra cao thượng không nhận quà..lêu lêu."
Thóc Thóc tức giận phản bác:
"Các cậu nói dối, tớ có ba!!!"
Mấy thằng nhóc đó lại tiếp tục trêu chọc:
"Cậu mới nói dối, cậu làm gì có ba mẹ cậu toàn là người đưa đón cậu.
Có gan thì cậu gọi ba tới đây đi!!"
Không chịu nổi nữa Thóc Thóc mới đứng dậy đẩy đám nhóc kiếm chuyện này ngã xuống đất khóc ầm lên.
Các cô giáo mới tức giận kéo lên phòng hiệu trưởng ngồi để phụ huynh vào.
Thóc Thóc đã đưa số điện thoại của Hạ Trí Khanh cho hiệu trưởng để gọi.
Hạ Trí Khanh bên kia thì đang ngồi trong phòng họp, điện thoại vang lên cả phòng học đều trở nên im ắng.
Hạ Trí Khanh cầm điện thoại lên nghe:
[Alo?]
Bên kia hiệu trưởng mới lên tiếng:
[Anh có phải là phụ huynh của bạn nhỏ Lâm Giản Minh không?]
Nghe đến Thóc Thóc thì Hạ Trí Khanh nhíu mày hỏi:
[Đúng! Có chuyện gì?]
Hiệu trưởng nói tiếp:
[Bạn nhỏ Lâm Giản Minh xảy ra xích mích với các bạn nhỏ khác nên chúng tôi kính mời quý phụ huynh vào trường để giải quyết được không ạ?]
Hạ Trí Khanh trầm ngâm rồi nói:
[Được.]
Khi tắt máy Hạ Trí Khanh một khuôn mặt lạnh băng đứng dậy chỉnh trang lại áo vest rồi đi ra ngoài chỉ bỏ lại một câu:
"Tan họp."
Mọi người trong phòng họp đều thở ra một cách nhẹ nhõm.
Hạ Trí Khanh lái xe rất nhanh để có thể đến trường của Thóc Thóc nhanh nhất có thể.
Ở trường