Hôm nay, Lâm Quỳ đi đến biệt thự của Hạ Trí Khanh.
Cô xuống xe đi vào cổng để nói với vệ sĩ để cho cô gặp Hạ Trí Khanh.
Bước đến gần mấy người vệ sĩ thì bọn họ bất ngờ cúi đầu:
"Tiểu thư Lâm!!"
Cô bất ngờ, cô chưa bao giờ tới đây cả? Đây là lần đầu tiên cô bước chân tới đây thì sao bọn họ lại biết cô?
Trong khi cô còn đang ngây người thì một người trong số ba người vệ sĩ đó lên tiếng:
"Tiểu thư Lâm đến đây là muốn gặp ngài Hạ sao?"
Cô gật gật đầu không nói gì.
Tên vệ sĩ đó cũng cung kính mời cô đi vào bên trong.
Bên trong của căn biệt thự này là do một tay anh thiết kế chúng.
Bên trong rất ấm áp, rất đẹp mang một phong cách Châu Âu mà màu chủ đạo lại màu trắng.
Cô được dẫn lên phòng ngủ của Hạ Trí Khanh.
Vệ sĩ nói:
"Ngài Hạ đang xử lý một vài việc trong thư phòng nên tiểu thư ngồi ở đây đợi một lát ngài ấy sẽ trở lại ngay thôi."
Cô cũng gật đầu rồi bước vào trong đóng cửa lại.
Bên trong căn phòng này màu chủ đạo lại không phải màu trắng.
Màu của căn phòng là một màu tím pastel, cô nhớ hình như Hạ Trí Khanh không bao giờ thích nhưng màu như thế này.
Màu anh thích là trắng đen nhưng màu này lại trùng hợp lại là màu yêu thích của cô.
Cô ngắm nhìn xung quay căn phòng, tằm mắt lại rơi xuống những khung ảnh.
Là ảnh của cô và có cả ảnh của cả hai.
Có những tấm ảnh khi ở Anh Quốc nữa.
Phần lớn trong phòng đều là ảnh của cô, cô bất ngờ không biết nên diễn tả cảm xúc của mình bây giờ như thế nào.
Cô đi tới cái tủ bên cạnh giường, ngồi xuống giường rồi nhẹ nhàng mở nó ra.
Bên trong đều là những thứ liên quan tới cô, còn có..thuốc an thần và vài lọ thuốc ngủ.
Cô không tin vào mắt mình, che miệng há hốc mồm.
Hạ Trí Khanh vừa mới họp xong từ trong thư phòng bước ra.
Tay đang cầm điện thoại vừa đi vừa nhắn cho cô.
Khi định đi xuống lầu thì bắt gặp vệ sĩ vừa rồi đang đi tới sau đó nói với anh:
"Ngài Hạ, tiểu thư Lâm đang trong phòng ngủ đợi ngài!!"
Hạ Trí Khanh bất ngờ, khó tin hỏi lại:
"Sao chứ? Cô ấy đang ở trong phòng sao?"
Vệ sĩ gật đầu, Hạ Trí Khanh phấn khích muốn chạy đi tìm cô nhưng nhớ ra gì đó nên ngưng lại nói:
"Đừng gọi tiểu thư Lâm, gọi thiếu phu nhân!!"
Tác phẩm "Chấp niệm duy nhất của Hạ Tiên Sinh" được đăng độc quyền tại nền tảng Noveltoon.
Các nền tảng đăng lên lại đều là ăn cắp tác phẩm của Cus vì lợi ích riêng.
Nếu muốn đọc chính thức thì tìm Noveltoon nhé!!"
Sau đó bỏ lại vệ sĩ ở sau lưng còn đang hoang mang mà chạy đi.
Anh chạy vào phòng mở cửa ra thấy cô đang đưa lưng về phía anh.
Anh thở ra một hơi rồi nũng nịu muốn đi tới ôm cô:
"Bảo bối, em nhớ anh rồi sao?"
Khi đi tới trước mặt cô, Hạ Trí Khanh mới có thể thấy rõ được khuôn mặt đang đẫm nước mắt của cô.
Trên tay cô lại cầm hai lọ thuốc của anh, anh hoảng hồn giật hai lọ thuốc bỏ vào thùng rác bên cạnh.
Anh quỳ một chân xuống lầu nước mắt cho cô nhỏ giọng nói:
"Tiểu Quỳ Quỳ, em sao vậy? Có phải em lo lắng cho anh không? Anh không phải đã khỏi hẳn rồi sao? Anh đang đứng trước mặt em mà!!"
Nhưng những lời dỗ dành đó của anh lại không giúp cô cảm thấy khá hơn mà cô khóc ngày một to thêm.
Cô nghẹn giọng nói:
"Những năm qua anh sống như thế nào?"
Hạ Trí Khanh cười nói:
"Anh ổn!!"
"Thật sao?"
Cô nhìn thẳng vào mắt anh nhưng anh lại cố lảng tránh nó đi và nói:
"Em đừng lo, anh ổn hơn nhiều rồi, anh cũng không cần phải dùng đến chúng nhiều nữa."
Cô nắm hai má anh, bắt anh nhìn thẳng vào