Mặc Hàn sức ăn rất lớn, một lần liền ăn ba chén cơm, hai chén sủi cảo, Cẩn Y nhìn hắn ăn đến có chút không tin được."Mặc Hàn, ngươi ở Tây Châu bị Vân Hi công tử bỏ đói sao" Cẩn Y vốn thích ăn cay, gắp một miếng đậu hũ cay, vừa ăn vừa nói.Mặc Hàn nhìn người trước mặt đúng là tiểu hài tử chưa trải sự đời, rất hãnh diện mà vênh mặt lên nói :"Ta ở Tây Châu không bị bỏ đói, nhưng ra chiến trường chính là không có nhiều thịt mà ăn, chỉ ăn món thanh đạm là chủ yếu, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày thì tới hơn ba trăm ngày ở tại doanh trại, ngươi nói xem có thèm thịt hay không" "Cẩn Y, ra chiến trường rất khổ cực, ngươi không muốn suy nghĩ lại hay sao""Ngươi nói gì cũng vô dụng, ta đã quyết rồi" Cẩn Y nói rồi cầm ly rượu lưu ly lên uống sạch.
Một bữa cơm này liền cứ như vậy ăn rất vui, có rượu ngon, có đồ nhắm, lại có những người thân quen bên cạnh, Cẩn Y đã vui tới mức uống rất nhiều rượu, ánh mắt nàng có chút mông lung gò má cũng trở nên ửng hồng, nhìn nàng lúc này vô cùng đẹp mắt.Mặc Nhã Tịnh kêu nha hoàn vào dọn dẹp một chút, bản thân nàng cũng xuống dưới chăm cho tiểu Cát Cát ăn cơm.
Sân nhỏ lúc này cũng chỉ