Binh thư, dẫn quân hay uống rượu đều là chuyện bình thường đi chỉ là không ngờ vị huynh đệ Cẩn Hạo của hắn lại là người ủng hộ nàng học cưỡi ngựa bắn cung cùng những công tử thế gia trạc tuổi.
Nhưng điều khiến trái tim bé bỏng của hắn có chút không chịu nổi chính là nàng lại vô cùng ưu tú khi cưỡi ngựa bắn cung, lại còn vượt trội hơn những công tử thế gia khác, khiến người ta về liền bị mắng là thua kém cả một nữ tử.
Tiểu cô nương khoác lên người bộ đồ đi săn, trên tay cầm theo cung bạc ngự ban, cưỡi ngựa như bay dưới màn tuyết rơi thật sự khiến hắn hoài nghi nhân sinh.
Nương tử của mình vẫn nên tự dạy thì tốt hơn.
Hắn cùng Cẩn Hạo cũng không hứng thú với việc đi săn, chỉ cưỡi ngựa đi dạo qua loa một chút rồi liền trở về nơi dựng trại, vào trong lều nhỏ, uống chút rượu, lại nói chút chuyện phiếm.
Lều trại nhỏ rất náo nhiệt, có hắn, Cẩn Hạo, Vân Khương, Cẩn Nghiên, Mặc Nhã Tịnh, chỉ tiếc rằng thiếu một người mất rồi.
Không có lễ nghi rườm rà, không cần nguỵ trang che dấu tâm tình, chỉ đơn giản là cùng nhau ngồi bên lò sưởi than hồng, cùng nhau cắn một đĩa hạt dưa, ăn chút mứt quả, uống rượu trái cây được đun bên bếp lò, cùng nhau đánh bài lá, chơi