Vì ở lại dài hạn nên Khánh Luân cần mua vài món đồ cần thiết nên sau khi ăn sáng xong cậu cùng Đan Tâm đi đến trung tâm thương mại.
Khánh Luân đẩy xe đẩy còn Đan Tâm đi bên cạnh cậu, ai đi ngang qua cũng phải nhìn hai người một chút vì quá đỗi xứng đôi.
Nhưng mà họ không biết Khánh Luân và Đan Tâm chỉ là bạn thân của nhau mà thôi.
Khi đi ngang qua gian hàng bán đồ trẻ em Đan Tâm đứng lại nhìn một chút, Khánh Luân khó hiểu quay sang hỏi cô:
“Nhìn cái gì vậy chị gái?”
“Không có gì đi thôi!”
Đan Tâm bị kéo thoát khỏi suy nghĩ riêng rồi đẩy xe hàng cùng Khánh Luân rời đi.
Lúc cô và Khánh Luân đứng mua áo sơ mi ở một cửa hiệu do không để ý nên không biết Đồng Thiên Vũ đang nhìn hai người, đôi đồng tử như tia lửa đạn có phần tức giận.
Hôm nay anh cùng Mã Thức Phương đến đây cho cô ta mua sắm thực ra anh không muốn nhưng do dạo này anh cần phải biết vài chuyện từ cô ta nên đành nhượng bộ.
Nhưng mà điều anh không ngờ tới chính là lại gặp được Đan Tâm ở đây mà còn có thêm người đàn ông đi bên cạnh cô nữa.
Hắn là ai còn có Đan Tâm nữa vừa rời đi đã cùng người đàn ông khác cười cười nói nói thân mật như vậy đúng là chọc tức anh mà.
Mã Thức Phương đứng bên cạnh kêu anh thấy Đồng Thiên Vũ không quan tâm cô ta khẽ đánh nhẹ lên tay anh rồi phụng phịu:
“Vũ anh sao thế?”
Đồng Thiên Vũ tạm không nhìn nữa, anh quay sang nói với cô ta:
“Không có gì em mua xong chưa?”
“Rồi nhưng sao em thấy anh cứ nhìn đâu đâu ấy không tập trung vào em chút nào cả.”
Nói xong còn vờ giận dỗi, Đồng Thiên Vũ không muốn bị Đan Tâm nhìn thấy vì vậy vội vàng an ủi Mã Thức Phương:
“Xin lỗi là anh không tốt, đói chưa đưa em đi ăn nhé!”
Mã Thức Phương thấy Đồng Thiên Vũ chiều chuộng mình trong lòng hớn hở như mở hội.
Cô tỏ ra yểu điệu tiếp tục cất tiếng:
“Tha lỗi cho anh đó, em chọn được đồ rồi bây giờ đi ăn thôi.
Vũ em muốn ăn món Tây!”
“Được!”
Nói rồi Đồng Thiên Vũ cùng Mã Thức Phương đi đến quầy thanh toán, anh khéo léo che đậy để Đan Tâm không nhìn thấy xong kéo Mã Thức Phương đi thật nhanh.
Bên kia Đan Tâm vẫn chưa biết Đồng Thiên Vũ đã nhìn thấy mình, cô còn đang giúp Khánh Luân chọn vài chiếc áo sơ mi.
—————————————————————
Tối Đan Tâm và Khánh Luân cùng đi đến hộp đêm để gặp mặt các em của cô.
Bây giờ các em đã tìm được một nửa của mình rồi còn sót lại vài đứa còn mập mờ nhưng như thế cũng tốt cô đỡ phải lo lắng hơn.
Mọi người ngồi ở chiếc bàn khuất chứ không vào phòng bao.
Khánh Luân nâng ly rượu trong tay lên với các cô:
“Lâu rồi mới gặp các sư muội nha đêm nay không say không về.
Cạn ly!”
Tiếng những chiếc ly va chạm vào nhau, mọi người uống rượu, Triệu Vy nói với cậu:
“Anh Luân em chỉ uống một ít thôi rồi phải về không ở lại với mọi người được.”
Dứt lời nụ cười ngượng ngùng ánh lên trên khuôn mặt xinh đẹp, Khánh Luân cong môi giọng trêu đùa:
“Tiểu Vy lấy chồng một cái là ra dáng vợ người ta ngay.
Xem em tinh thần tốt lại ngày càng xinh đẹp thì anh biết chồng em đối xử với em rất tốt đúng không?”
Gò má Triệu Vy ửng hồng đáp lại lời cậu:
“Vâng anh ấy đối với em vô cùng chiều chuộng yêu thương, em rất hạnh phúc.
Khi nào có dịp sẽ giới thiệu với anh.”
“Được nha, anh Luân của em ở đây chơi lâu lắm đến khi nào con Tâm nó chịu theo anh về Mĩ thì lúc đó anh mới rời khỏi đây.
Với lại lâu ngày mới gặp mọi người nên anh cũng muốn ở chơi lâu chút.”
Annie dáng vẻ nghịch ngợm nhìn Khánh Luân cất tiếng:
“Anh nha quan tâm chị Đan Tâm như vậy tính khi nào mới có vợ, mẹ anh mong mỏi anh dẫn con dâu về cho dì ấy lắm rồi đó!”
Khánh Luân nở nụ cười điển trai có chút như một playboy ngã lưng tựa vào ghế, hai tay dang rộng ôm lấy Đan Tâm cùng Hà My đang ngồi bên cạnh anh:
“Hậu cung của anh vững chắc thế này cần gì vợ nữa.
Mốt mà mẹ hỏi anh cứ nhờ các em là được rồi.
Chưa có người