Từ hôm đó đến nay Đồng Thiên Vũ cứ ngẩn ngơ, trong giờ làm việc hay bất cứ lúc nào trong đầu anh chỉ tồn tại hình bóng xinh đẹp của Đan Tâm.
Anh biết cô vẫn còn tức giận vẫn chưa tin anh nhưng anh sẽ cố gắng chứng minh.
Tiếng điện thoại vang lên kéo Đồng Thiên Vũ thoát khỏi suy nghĩ riêng của mình, anh không vui bắt máy.
Ai gọi giờ này không biết người ta đang bận nhớ vợ mà.
“Alo có chuyện gì thế thư kí Ngô?”
“Boss tôi đang giữ kẻ ăn cắp tài liệu mật của công ty tại phòng chứa dữ liệu đây.
Anh mau xuống nhé, tất cả mọi người đều có mặt tại đây rồi.”
Khoé môi Đồng Thiên Vũ nhếch một đường cong đầy sự mỉa mai.
Gần đây doanh thu của công ty có phần hao hụt điều này khiến anh nghi ngờ, vài cổ đông chẳng biết thế nào rút đi vài người.
Anh bí mật điều tra mới biết Mã Lữ thông lo lắng ngồi không yên nên mới cài gián điệp vào công ty anh.
Người này làm ở Đồng thị đã lâu nhưng có lẽ bị ông ta ép nên phải thuận theo….Xem như anh ta bất hạnh vậy nhưng anh còn biết được rất nhiều bí mật của Mã Thức Phương.
Hèn chi mà khi ở bên cô ta anh không tìm thấy được cảm giác lúc ban đầu….Nghĩ đến đây Đồng Thiên Vũ phải thán phục Đan Tâm, cô thật sự đã nắm hết những gì Mã Lữ Thông muốn làm trong tay, âm thầm ám chỉ cho anh biết về Mã Thức Phương…Anh cảm thấy may mắn vì Đan Tâm đã đứng ra phòng thủ trước cho anh, là anh nợ cô đến lúc phải trả trả gấp đôi trả cả cuộc đời anh cho cô.
Cha con Mã gia cứ nghĩ anh ngu ngốc không biết gì nhưng từ lâu anh đã cho người điều tra rồi….Muốn đấu thì anh sẽ đấu sợ gì chứ…Thù của ba mẹ vợ anh anh sẽ thay Đan Tâm gánh vác, thù của anh anh sẽ tự tay trừng trị kẻ dã tâm kia thật đau đớn.
Khi Đồng Thiên Vũ đi xuống phòng dữ liệu thì mọi người tản ra cho anh đi vào trong.
Khí thế bức người cùng dáng vẻ oai phong của Đồng Thiên Vũ khiến ai nấy cũng phải lo sợ kính nể.
Đại boss hôm nay thật sự mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Đồng Thiên Vũ đứng trước mặt người đàn ông đang bị bảo vệ giữ chặt tay sau lưng quỳ dưới sàn, đôi mắt anh ta tràn đầy giận dữ nhìn Đồng Thiên Vũ.
Anh cho hai tay vào túi quần, nhìn thẳng người đàn ông trước mặt, lạnh giọng bắt đầu tra hỏi:
“Người nào đứng sau lưng của anh?”
“Là tôi làm tất cả là do tôi làm.
Tôi muốn phá nát Đồng thị chỉ vậy thôi không ai đứng sau tôi cả!”
Đồng Thiên Vũ nhếch miệng nở nụ cười lạnh lẽo như ác ma nhưng phong thái vẫn nhàn nhã, không nhanh khônh chậm nói tiếp:
“Ồ không nói thì cũng chết mà nói thì cũng chết.
Anh có biết sau khi mình chết đi vợ con anh ai sẽ chăm lo không, anh nghĩ lão già kia sẽ để yên cho họ à? Ông ta là ai chứ là con cáo già, là lão dê già đấy! Vợ anh còn trẻ cũng chỉ mới sanh con được hơn một năm thôi anh nghĩ ông ta bỏ qua cho người phụ nữ trẻ đẹp vậy sao, thật ngu ngốc.
Tôi biết cả rồi nhưng chỉ muốn xem anh có thành thật với tôi với Đồng thi hay không thôi.”
“Anh nói cái gì…không phải như vậy, Mã Lữ Thông đã hứa rằng chăm lo cho vợ con tôi cho họ tiền bỏ trốn nếu tôi bị phát hiện.
Đồng Thiên Vũ anh nói dối.”
Người đàn ông lớn tiếng gằn giọng trừng mắt với Đồng Thiên Vũ nhưng không hề hấn gì với anh.
Vẫn dáng vẻ bình thản đó anh lại nói:
“Tôi gạt anh làm gì, bao nhiêu người làm cho ông ta còn sống sót bao