Chương 27: Cô thích kiểu như anh ta sao?
Dịch: CP88
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ95
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Hạ Chấp Ngộ vác theo khuôn mặt khó ở về đến tận Ngự Hồ Loan, còn Hạ phu nhân chưa ăn cơm xong cũng đã bị hắn chọc tức chết bỏ về trước.
Hạ Chấp Ngộ ngồi trên ghế sô pha, Tống Tương Niệm rót cho hắn một cốc nước, "Anh uống chút nước cho tiêu thực, tôi đi làm việc đây."
"Tống Tương Niệm," hắn chợt khẽ gọi cô. "Cô không cần nghe mẹ tôi làm gì, anh ta không hợp với cô."
"À." Tống Tương Niệm vẫn chưa để trong lòng.
"Anh ta đã hỏi phương thức liên lạc với cô chưa?"
"Hạ phu nhân cho wechat rồi, nhưng tôi chưa xác nhận."
Hạ Chấp Ngộ nhíu chặt mày, "Cô thích. . . . . . kiểu như anh ta sao?"
"Không biết."
Không biết là không biết thế nào?
Mắt thấy Tống Tương Niệm nhấc chân chuẩn bị đi tiếp, Hạ Chấp Ngộ quýnh lên, nói cho rõ ràng rồi hẵng đi chứ!
"Cô thích kiểu như anh ta? Mặc vest đóng thùng như nhân viên tiếp thị?"
Tống Tương Niệm thật sự không nghĩ đến chuyện này, "Tôi còn chưa nghĩ đến chuyện yêu đương."
Cô bây giờ chỉ muốn sống cho tốt, kiếm thật nhiều tiền. Có một người bố như vậy, cô cũng không trông mong vào tương lai sẽ có gia đình nào chấp nhận mình.
Hạ Chấp Ngộ trong lòng thở phào một hơi, nhưng rất nhanh đã thấy lồng ngực bức bối khó chịu. Thế nào là không nghĩ đến chuyện yêu đương?
Là một người ưu tú khác cũng sẽ không nghĩ sao?
Ví như. . . . . . hắn đây.
Màn hình điện thoại của Hạ Chấp Ngộ chợt sáng lên, tin nhắn wechat chỉ có mấy chữ ngắn gọn, "Chú ở ngoài cửa."
Hắn đi ra mở cửa, Tống Tương Niệm nhìn thấy một người đàn ông khoảng hơn sáu mươi đi vào.
"Bác Lý, mời vào."
Hạ Chấp Ngộ mời ông ấy vào trong, Tống Tương Niệm thấy vậy bèn nhanh nhẹn vào phòng bếp tìm chén rót trà cho khách.
"Gần đây có tin tức gì không ạ?"
Lý Hạc Lâm lắc đầu, "Cháu nói kẻ này rốt cuộc có bản lĩnh gì, có thể lẩn như trạch từng ấy năm."
"Chỉ cần một ngày hắn ta còn chưa chết, chúng ta nhất định có thể lôi được hắn ta ra ánh sáng."
"Mời uống trà ạ." Tống Tương Niệm đặt chén nhỏ lên bàn.
Lý Hạc Lâm ngẩng đầu đánh giá. "Không tệ nha, đã có bạn gái rồi."
Tống Tương Niệm bối rối xua tay, chờ Hạ Chấp Ngộ giải thích, lại thấy hắn ngồi đó không hề có ý định mở miệng.
"Cháu chỉ làm việc ở đây thôi ạ."
Lý Hạc Lâm cứ như không hề nghe thấy, vỗ vai Hạ Chấp Ngộ, "Nếu khi ấy có camera thì tốt rồi, không cần phải mò kim đáy bể như bây giờ. Nhưng cháu cũng đừng quá cố chấp chuyện quá khứ, cứ yên tâm yêu đương, đừng để mẹ lo lắng nữa."
"Bác Lý, có thể có khả năng này không? Cháu nhớ rõ lông mày trái của kẻ lái xe gây tai nạn có vết bớt màu xanh, nhưng có khi nào trên đường trốn chạy hắn ta đã tìm cách xóa bỏ nó đi?"
"Không loại trừ khả năng này."
"Vậy có khi nào. . . . . . hắn ta đã chỉnh sửa dung mạo rồi không?"
Lý Hạc Lâm thở dài, "Cũng có khả năng này."
Nói cách khác, tìm hết một đời này cũng chưa chắc đã tìm được.
"Chấp Ngộ, vụ án này bác vẫn phụ trách. Kể cả bây giờ đã về hưu rồi, nhưng bác sẽ theo nó đến cùng."
Tống Tương Niệm thấy mình không tiện ở lại, bèn quay về phòng thay đồ.
Buổi tối, Tống Tương Niệm vừa về đến nhà thì mưa ào ào trút xuống. Tiếng sấm ngoài cửa ầm ì thật lâu không dừng, cô nằm trên giường cũng trằn trọc hồi lâu.
Nguyên nhân gây ra chứng bệnh tâm lý của Hạ Chấp Ngộ là vụ tai nạn xe năm đó, một ngày kẻ lái xe gây tai nạn kia còn chưa bị bắt về quy án thì sợ rằng một ngày đó hắn còn chưa thể hoàn toàn thoát khỏi bóng ma tâm lý của chính mình.
Nửa đêm, Tống Tương Niệm bị một âm thanh rất lớn đánh thức, có lẽ là do gió quá mạnh, trong sân đã có thứ gì đó bị quật đổ.
Cô miễn cưỡng mở mắt ra, thót tim nhận ra có người đứng bên giường. Toàn bộ buồn ngủ nháy mắt bay sạch, cô từ trên