Chương 34: Cảm giác bức bối phiền muộn rất quen thuộc
Dịch: CP88
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ95
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Bên cạnh truyền đến tiếng than khóc, Tống Tương Niệm đánh mắt nhìn sang, hóa ra là chủ nhà.Người Chu gia tuy không ở đây, nhưng nhà là của họ, sau ngọn lửa lớn này không chỉ không còn nhà, ngộ nhỡ gây ra tai tạn chết người, vậy thì đúng là chuyện lớn trời giáng rồi.
"Dì Tôn."
Tống Tương Niệm vừa muốn qua đó hỏi thăm bà một câu, đã thấy Chu Cảnh Mộ bước nhanh tới, ngọn lửa nhuộm đỏ cả một khoảng trời, đứng từ xa cũng có thể cảm nhận được bầu không khí nóng rát ở đó.
"Cảnh Mộ, phải làm sao bây giờ? Hình như vẫn còn người bị kẹt bên trong."
Chu Cảnh Mộ vẫn xem như giữ được bình tĩnh, "Chờ cứu được người rồi tính tiếp."
Sau đó quay sang Tống Tương Niệm, "Mọi người không sao chứ?"
"Không sao ạ."
"Em đưa chú đi trước đi, nơi này nguy hiểm."
Tống Tương Niệm đáp, "Vâng."
Thế nhưng khuyên nhủ thế nào Tống Toàn An cũng không chịu lên xe của Hạ Chấp Ngộ, Tống Tương Niệm nhìn bàn tay đầy bóng nước của ông ta, không khỏi bùng lên lửa giận, "Ba tưởng nơi này muốn gọi xe là được sao? Hay ba muốn tự đi bộ ra đó? Hay là ba thích ngồi xe cảnh sát cơ?"
Tống Toàn An vốn đang ủ rũ, bị cô mắng đến ngẩn người.
Hạ Chấp Ngộ mở cửa xe, Tống Tương Niệm đẩy Tống Toàn An, "Ba lên xe đi."
Tống Toàn An lén lút liếc nhìn Hạ Chấp Ngộ, nếu không phải vì ông ta vẫn luôn để ý tin tức của Hạ gia thì chắc chắn đã không thể nhận ra đứa bé năm đó chính là chàng trai cao lớn trưởng thành đang đứng ngay trước mặt này.
Ông ta cúi thấp đầu ngồi vào xe, hận không thể đem cả khuôn mặt mình giấu đi thật kỹ.
Tống Tương Niệm sợ làm bẩn xe Hạ Chấp Ngộ, bèn lấy áo khoác của mình phủ lên cánh tay của Tống Toàn An.
"Đến bệnh viện nhé?" Hạ Chấp Ngộ lên tiếng.
Tống Tương Niệm lắc đầu, "Hiệu thuốc."
Hạ Chấp Ngộ thật sự không hiểu hai cha con nhà họ. Đưa họ đến bệnh viện chẳng khác gì đang lấy mạng của họ vậy.
Cứ như bệnh viện không phải nơi cứu người mà là luyện ngục nhân gian.
Xe dừng lại trước một hiệu thuốc, Hạ Chấp Ngộ định mở cửa đi xuống, Tống Tương Niệm lại đẩy cửa ra trước, "Tôi tự mua được rồi." Dù sao ở phương diện này chắc chắn cô có kinh nghiệm hơn hắn.
Hạ Chấp Ngộ nhìn cô khập khiễng đi vào trong, sau đó chuyển tầm mắt lên kính chiếu hậu, chăm chú nhìn kỹ.
"Cháu có thể hỏi vết thương trên chân cô ấy là từ đâu mà ra không?"
Tống Toàn An vẫn còn trong tình trạng si ngốc, "Tương Niệm chỉ nhận tiền làm việc cho cậu, đừng quản nhiều quá."
Cửa xe đóng chặt, không khí bị chặn lại bên ngoài, trước ngực Hạ Chấp Ngộ không hiểu vì sao cứ buồn bực khó chịu.
Người ngồi sau xe tuy là ba của Tống Tương Niệm, nhưng hắn lại luôn cảm giác không thoải mái khi phải tiếp xúc với ông ta. Hạ Chấp Ngộ siết chặt tay nắm cửa xe, thậm chí ông ta còn khiến hắn nhớ lại cảm giác khi ở hiện trường tai nạn xe năm đó.
Khi đó hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn tên tài xế lái xe gây tai nạn cầm một cây gậy sắt đi từng bước đi về phía mình, có lẽ ông ta muốn đập vỡ cửa kính xe, sau đó gϊếŧ người diệt khẩu.
Tống Toàn An khó nhọc thở, âm thanh khàn đục hệt như giọng nói, mồ hôi lạnh trên trán ông ta không ngừng rỉ ra, chảy cả vào trong tai. . . . . .
Tống Tương Niệm mua một túi thuốc lớn quay lại, khoảnh khắc mở cửa xe, Hạ Chấp Ngộ giống như được cứu sống, khẽ thở ra một hơi.
Tống Toàn An cũng cùng lúc bớt đi cảm giác thấp thỏm trong lòng.
Nhà bị thiêu rụi, cái gì cũng không còn, vậy mà Tống Tương Niệm vẫn còn cười được. "Mua xong rồi, chúng ta đến khách sạn đi."
Hạ Chấp Ngộ thích nhất nụ cười của cô, tựa như một làn gió nhẹ, thổi tan toàn bộ mù mịt và sợ hãi trong lòng hắn.
Tống Tương Niệm đã tìm được trên mạng một căn phòng khá ổn, xe chạy đến trước cổng khách sạn, cô nhanh chóng dìu Tống Toàn An đi xuống.
"Tiểu Hạ tiên