Dịch: CP88
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ95
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
Chu Cảnh Mộ rất hiểu thủ đoạn của người phụ nữ này, hơn nữa Hạ Sí Hạ còn bị thương ngay trong lúc anh ta rời đi, có những lời một khi nói ra sợ rằng sẽ liên lụy đến Tống Tương Niệm.
“Tôi chỉ đi ăn tối thôi.”
Bác sĩ kéo rèm ra, Tống Tương Niệm mới phát hiện Tuyên Tịnh cũng ở đây.
Cô ấy ôm cánh tay, mặt mũi cau có vì đau, bác sĩ tháo kính đặt xuống bàn.
“Để chắc chắn thì đi chụp thêm, xem có bị tổn thương đến xương cốt không.”
Hạ Sí Hạ gọi thư ký, “Đưa em ấy đi chụp CT.”
Nhưng Tuyên Tịnh sao có thể bỏ qua một màn náo nhiệt này được, “Em ngồi một lát đã. Đến giờ tim em vẫn còn đập thình thịch đây nè, phải bình tĩnh lại mới được.”
“Sao lại ở đây?” Hạ Chấp Ngộ hơi nghi hoặc hỏi.
“Vừa rồi em cũng ở đó ăn cơm, sau đó tự nhiên nhìn thấy một người đàn ông cầm gậy sắt chạy như điên tới. Đúng lúc bên cạnh chị Sí Hạ không có ai, em cũng không nghĩ được gì nhiều, cứ thế chạy lên.”
“Ừm,” Hạ Sí Hạ chạm thử vào sau gáy, “May mà có Tuyên Tịnh, nếu không nhờ con bé chặn lại thì hậu quả có lẽ còn nghiêm trọng hơn.”
“Rất xin lỗi, Hạ tổng.” Chu Cảnh Mộ là vệ sĩ riêng của cô ấy, xảy ra chuyện anh ta phải là người chịu trách nhiệm đầu tiên.
Tuyên Tịnh đánh mắt sang Tống Tương Niệm, lại nhìn Chu Cảnh Mộ.
“Là vệ sĩ mà rời khỏi vị trí lại không thông báo một tiếng? Đi gặp ai mà giấu giấu diếm diếm như vậy? Chị Sí Hạ, chị nhất định phải điều tra cẩn thận, tránh bên người có gián mà không hay biết.”
Tuyên Tịnh nói chuyện không hề biết lựa lời, Hạ Sí Hạ thấy đầu lại đau khủng khiếp, cái giọng ríu ra ríu rít của cô ta đúng là quá phiền.
“Sao hả, không thể nói?”
Tống Tương Niệm thấy Chu Cảnh Mộ nhất quyết ngậm miệng không nói, vừa muốn bước lên, lại bị Hạ Chấp Ngộ giành trước. “Anh ta đi ăn cơm với em.”
“Em?” Hạ Sí Hạ quét mắt qua, “Hai người có chuyện gì mà phải gặp nhau ăn cơm?”
“Là em,” Tống Tương Niệm cảm thấy chuyện này không có gì phải giấu diếm, “Em hẹn anh ấy ăn cơm, năm ngoái Chu gia xảy ra hỏa hoạn, em cũng thuê nhà ở đó. Sau này ba em nhận được một khoản bồi thường, nhưng em cảm thấy nó quá lớn so với thiệt hại thực tế nên hôm nay muốn mang tiền trả lại.”
Tuyên Tịnh ngàn vạn lần không ngờ đến tình huống này, những lời buộc tội của mình đều bị nguyên do chính đáng của Tống Tương Niệm phủ sạch, “Cô nói trả tiền thì là trả tiền à? Chắc chắn là hẹn hò rồi đúng không?”
“Tiền vẫn ở trên xe, nếu cô không tin......”
“Anh ta bỏ mặc an nguy của chị Sí Hạ chạy đến gặp cô, chỉ vậy thôi đã đủ nói lên sự quan trọng của cô trong lòng anh ta rồi!”
Lời này từ miệng Tuyên Tịnh nói ra thế nào cũng cảm thấy lạc hẳn sang một hướng khác.
Hạ Sí Hạ chợt nói, “Chuyện này không thể tính như thế, không phải cậu ta mặc kệ an nguy của chị ra ngoài gặp người khác, mà là sau khi cậu ta rời khỏi chị mới gặp nguy hiểm.”
“Như nhau cả mà, có gì khác đâu ạ?” Tuyên Tịnh không hề cảm thấy có gì không hợp lý.
“Sao có thể trùng hợp thế nhỉ? Nhằm đúng thời gian ăn cơm ngắn ngủi mà tấn công, phải chăng là có người đã cố tình chọn thời điểm này?”
Tuyên Tịnh hơi chột dạ, giọng nói mang theo gấp gáp, “Ai lại to gan như vậy? Dám động tới chị!”
Thư ký nghĩ một hồi, chỉ nghĩ được tới một người, “Có phải là tên họ Triệu đó không? Từ lần ở Cục dân chính đó anh ta vẫn liên tục tới làm phiền.”
“Tên họ Triệu đó cũng đã có con rồi còn gì? Náo loạn cái gì nữa?” Hạ Chấp Ngộ cười lạnh, “Tính thời gian thì có lẽ đã sinh rồi đấy.”
“Sinh cái gì chứ,” thư ký hễ nhắc đến chuyện này lại muốn cười, đáng đời Triệu Dung Tần, “Mang thai là giả, vốn đã giấu được một thời gian, sau này thật không giấu được nữa còn định giở thêm thủ đoạn. Triệu gia vốn đã không ưa gì cô ta, Triệu Dung Tần trong lúc giận dữ đã đá cô ta đi rồi. Gần đây ngày nào cũng bám theo Hạ tổng, nói cái gì mà quay lại......”
“Loại người gì vậy chứ?” Tuyên Tịnh tiếp lời của thư ký, một lần nữa kéo câu chuyền về chủ đề vừa rồi, “Nhưng nếu lúc ấy bên cạnh chị Sí Hạ có người......”
Đã rất rõ ràng rồi, nếu như Tống Tương Niệm không hẹn Chu Cảnh Mộ ra ngoài, thì Hạ Sí Hạ cũng sẽ không phải tự mình đối mặt với nguy hiểm.
Tống Tương Niệm cúi đầu, nhẹ giọng nói, “Hạ tổng, chuyện này là lỗi của tôi.”
Hạ Sí Hạ xoa nhẹ huyệt
thái dương, không ai đoán ra cô ấy đang nghĩ gì, Tuyên Tịnh ngược lại nắm chắc, trong mắt thoáng qua đắc ý.
Hạ Sí Hạ nổi tiếng là không thể chọc phải, vừa ngoan độc vừa hung ác!
Tuy rằng Tuyên gia có ơn với Hạ gia, Tuyên Tịnh cho đến nay vẫn chưa từng cảm nhận được lòng biết ơn của Hạ Sí Hạ trong những chuyện cá nhân.
“Tương Niệm, em là cô gái Chấp Ngộ thích, em làm gì cũng phải là đúng.”
“......”
Tuyên Tịnh lúc ấy chỉ nghĩ, nói dối, tuyệt đối là nói dối, nhất định đang trào phúng Tống Tương Niệm đây mà!
Tống Tương Niệm cũng chưa hiểu ý của cô ấy, “Không phải......”
“Em là em dâu tương lai của chị, cái gì mà như người xa lạ trả với không trả tiền chứ. Cậu nhận chưa?” Câu sau là quay sang hỏi Chu Cảnh Mộ.
Anh ta lắc đầu.
“Rất tốt, tiền này không thể nhận. Chuyện hôm nay là do tên họ Triệu kia làm ra, không liên quan gì đến em, đừng để bụng.”
Hạ Sí Hạ nói xong lời này, toàn bộ những người có mặt ở đây đều cảm thấy lời của cô ấy......
Sao cứ có gì đó quái quái?
Tống Tương Niệm trả tiền cho Chu Cảnh Mộ, cần trả hay không cũng phải là anh ta nói mới đúng chứ.
Hạ Sí Hạ đứng lên, “Đầu hơi choáng, đỡ tôi đi.”
Thư ký thức thời đứng yên để cho Chu Cảnh Mộ tự mình đi tới, “Bác sĩ nói thế nào?”
Bác sĩ ngồi ở đó, cảm thấy đến lượt mình lên tiếng rồi.
“Chấn động nhẹ ở não, về nhà phải hết sức lưu ý, mấy ngày nữa lại tới đây kiểm tra.”
Tuyên Tịnh đi đến bên cạnh Hạ Chấp Ngộ, “Em phải đi chụp CT thôi, cánh tay tự nhiên đau quá.”
Hạ Sí Hạ dặn dò thư ký, “Cô đưa Tuyên Tịnh đi đi, hôm nay cũng nhờ có con bé.”
“Vâng.”
Tuyên Tịnh rất không tình nguyện, “Em muốn Hạ Chấp Ngộ đưa đi cơ.”
“Đừng không hiểu chuyện như thế, bạn gái của Chấp Ngộ còn đang ở ngay đây.”
Tuyên Tịnh nghe xong lời này thì xù lông như con nhím, “Hai người họ ở bên nhau từ bao giờ? Cô ta thuê nhà ở cái nơi như vậy, sao Hạ Chấp Ngộ có thể nhìn trúng được cơ chứ?”
Tuyên Tịnh không tin Hạ Sí Hạ chưa từng điều tra về Tống Tương Niệm.
Hạ Chấp Ngộ nghe cô ta nói xong thì sắc mặt lạnh đi.
“Đừng nói những lời làm tổn thương người khác thế,” Hạ Sí Hạ bâng quơ để lại một câu, “Dựa vào cái gì à, chỉ với một từ thích thôi đã đủ lắm rồi mà nhỉ?”
Tuyên Tịnh uất ức nhìn cô ấy, “Chị, hôm nay em không tiếc mạng cứu chị......”
“Ừ, phần ân tình này chị sẽ ghi nhớ, tiền khám bệnh thuốc men của em chị trả, mấy ngày nữa cũng sẽ đích thân đến Tuyên gia đưa tạ lễ.”
Tuyên Tịnh tức đến giậm chân, hai chị em đó cứ thế mà đi, chỉ để thư ký lại dẫn cô ta đi kiểm tra. Nhưng cô ta muốn Hạ Chấp Ngộ cơ mà!
Bốn người đi ra khỏi bệnh viện, Hạ Chấp Ngộ đưa Tống Tương Niệm về, người còn chưa ngồi ngay ngắn đã vớ lấy cái túi kia.
Hắn mở khóa nhìn vào, bên trong quả nhiên xếp mấy vạn tệ, “Em mang theo từng này tiền mặt bên người mà không sợ gặp cướp à?”
“Hiện tại là xã hội pháp trị, không ai dám liều lĩnh thế đâu.”
Hạ Chấp Ngộ nhét chiếc túi vào lòng cô, “Anh ta không lấy?”
“Ừm, nhưng tôi không biết số tài khoản của anh ấy.”
“Tôi sẽ giúp em hỏi, tới đó cứ chuyển thẳng qua thôi. Chúng ta không phải mắc nợ anh ta.” Tuy Hạ Sí Hạ đã có ý kia, nhưng tên họ Chu này một ngày còn chưa thành anh rể của hắn, thì Hạ Chấp Ngộ vẫn còn phải đề phòng anh ta bỗng nhiên biến thành tình địch của mình.
“Được.”
Tống Tương Niệm ôm chiếc túi, Hạ Chấp Ngộ lại nhìn cái túi thêm lần nữa, “Màu sắc rực rỡ quá đấy, nhìn cứ như túi đựng quà.”
“À, cái này lúc đi mua sữa ở siêu thị được tặng kèm, dùng để ngụy trang đựng tiền có phải rất thông minh không?”
Ồ.
Họa tiết trang trí sặc sỡ hắn nói hóa ra chỉ là hình mấy cái hộp sữa, lúc đó Hạ Chấp Ngộ đúng là bị ủ trong thùng giấm rồi, làm gì còn tâm trí mà nhìn kỹ.