Phùng Trạch dẫn Sở Uyển đi bộ lên lầu ba.
Không khí xung quanh vương vấn mùi dược liệu, tầng ba không tất bật như hai tầng còn lại mà rất yên tĩnh.
Cô được người đàn ông đưa đến căn phòng trang trí đơn giản toàn là bức tranh ảnh liên quan đến huyệt hay cấu tạo của một số cơ quan ở cơ thể.
Phùng Trạch liền đưa tay mời cô:
- Cô gái mời cháu ngồi.
- Bác không cần khách sáo, cứ gọi cháu là Sở Uyển được rồi.
Phùng Trạch vừa rót nước vừa đáp:
- Được, vậy cháu cứ gọi ta là bác Phùng đi.
Ta là thầy thuốc ở Tế Sinh Đường, cũng là chủ nhân nơi này.
Cháu uống nước đi.
Sở Uyển vươn tay nhận lấy mỉm cười lễ phép vội vàng nói:
- Cảm ơn bác Phùng.
- Tế Sinh Đường là của cha ta và một người bạn của ông ấy lập lên, nhưng người bạn kia của ông ấy thích ngao du tứ phương liền để lại cửa thuốc cho cha ta.
Lúc trẻ, ta thiện cẩn cảm thấy Tây y tốt hơn Đông y liền bỏ qua Đông y.
Cha ta ông ấy rất tức giận.
Về sau, ta nhận ra đông y cũng tốt như tây y, liền trở về chăm chỉ mài luyện, chỉ tiếc cha ta lại đột ngột qua đời khiến ta không học hết được.
Vẻ mặt bác Phùng hồi tưởng lại đầy vẻ đau lòng.
Có lẽ bác ấy cảm thấy đông y của tổ tiên nên được lưu truyền chứ không phải bị bác ấy ghét bỏ, từ chối.
Sở Uyển chỉ im lặng ngồi nghe rồi nói:
- Bác bớt đau buồn ạ.
- Cảm ơn cháu.
Cháu giờ có thể chỉ ta cách bấm huyệt được chứ?
- Được ạ.
Hai người liền ở trong phòng liền miệt mài trao đổi với nhau.
Sở Uyển đem những gì biết chỉ cho bác Phùng, đôi lúc hai người cũng thảo luận về nhiều vấn đề khác.
Trong căn phòng vang lên tiếng bút, tiếng hai người trao đổi rồi bỗng tiếng gõ cửa vang lên.
Phùng Trạch vẻ mặt khó chịu khi bị làm phiền, giọng nói lạnh cất lên:
- Ai thế?
Ngoài cửa vang lên giọng nam nhân ôn hoà, lịch thiệp:
- Cha, là con đây
- Vào đi.
Bác Phùng vừa dứt người thì cánh cửa mở ra một người đàn ông bước vào.
Anh ta khuôn mặt tuấn tú, dáng người cao gầy đặc biệt có làn da trắng.
Phùng Trọng nhận ra ánh mắt của cô liền nhìn sang rồi cả người sững lại.
Sở Uyển vẫn thanh thoát xinh đẹp như trước, chỉ có vẻ nhìn cô gầy và trưởng thành hơn trước.
Phùng Trạch không để ý vẻ mặt của con trai có tia khác thường, liền hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Nghe tiếng cha, Phùng Trọng liền rời mắt khỏi Sở Uyển rồi kính cẩn nói:
- Cha, hôm nay cha có hẹn với bệnh nhân nhưng đợi mãi cha không đến nên con liền lên đây xem.
- À, mải ngồi với Sở Uyển quá ta liền quên mất.
Biết bác Phùng có bệnh nhân, Sở Uyển liền đứng lên cười cười nói:
- Vậy cháu không làm phiền bác nữa.
Bác đi xem bệnh đi, cháu cũng phải về rồi ạ.
Phùng Trạch cũng vội đứng dậy cười hiền từ nói:
- Vậy khi nào rảnh cháu cứ đến đây, hai bác cháu ta lại thảo luận tiếp.
- Vâng ạ.
Ông ấy liền quay sang Phùng Trọng vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Con tiễn Sở Uyển xuống lầu hộ ba, ba đi xem bệnh nhân.
Nói xong,