Trời vừa mới tờ mờ sáng, Phó Cẩn bị giấc mộng xuân làm thức dậy.
Khuôn mặt tràn đầy vẻ bất mãn, anh nằm một lúc liền đi vào phòng tắm.
Lúc anh đi ra cả người mang hơi nước lạnh lẽo, mái tóc còn ẩm ướt.
Anh ngồi xuống ghế một cách thoải mái, bàn tay anh nhẹ nhàng với chiếc điện thoại ở bàn gọi cho Hứa Anh.
Bên kia liền nhanh chóng bắt máy:
- Phó tổng
- Công việc hai ngày nay để trống hết đi.
Có cái nào quan trọng dời sang ngày kia.
Giọng anh trầm khàn hạ lệnh, mặc dù nghi hoặc nhưng Hứa Anh vẫn nhanh chóng đáp lại
- Vâng, Phó tổng.
Thông báo xong anh liền cúp máy.
Trong ánh sáng mờ ảo, khoé môi anh bất giác nhếch lên vẻ mặt đầy gian trá.
Đêm qua, Sở Uyển mang một bụng tức giận không sao ngủ được.
Cô càng suy nghĩ càng cảm thấy ngượng ngùng đến tận sáng cô mới thiếp đi.
Vì thế lúc cô tỉnh dậy thì còn mỗi một mình có vẻ A Xuyên xuống lầu rồi.
Vừa làm vệ sinh cá nhân cô vừa cố gắng thuyết phục bản thân bình tĩnh, có lẽ giờ này Phó Cẩn đi làm rồi cũng nên.
Tự tiêm cho bản thân mình một mũi an ủi, cô liền xuống lầu ăn sáng.
Nhưng hiện thực thì tàn nhẫn, cô vừa bước vào cửa phòng bếp đã nhìn thấy Phó Cẩn đang thong dong ăn sáng cùng với Tiểu Xuyên.
Cố trấn áp trái tim thấp thỏm đập liên hồi, cô cố tỏ vẻ bình tĩnh bước vào.
Vừa đánh mắt nhìn Phó Cẩn, liền bị anh bắt gặp, giọng trầm khàn của anh vang lên:
- Có chuyện gì sao?
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh như mọi khi của anh, cô liền vụng trộm thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ Phó Cẩn không nhớ chuyện tối qua, thật tốt đỡ khiến hai người khó xử.
Cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh đáp lại anh:
- Không có gì, tôi chỉ khuyên anh bớt uống rượu thôi, không lại hại thân thể cũng như làm phiền người khác.
- Đêm qua làm phiền đến cô à, thật xin lỗi.
Phó Cẩn giả bộ hối lỗi, Sở Uyển cũng lười tính toán với người say bèn nói:
- Không có gì.
Nói xong cô liền ngồi xuống bên cạnh Tiểu Xuyên hôn lên má thằng bé một cái, giọng điệu ngọt ngào mềm mại nói:
- Bảo bối buổi sáng vui vẻ.
Cậu bé lấy khăn lau miệng sạch rồi cũng hôn đáp lễ lại một cái nên má của Sở Uyển.
Cả hai liền vui vẻ ăn sáng.
Sở Uyển nào biết lúc cô cắm cúi ăn sáng, đôi mắt hồ ly ánh lên tia nguy hiểm liếc về phía cô với những cảm xúc phức tạp.
Đợi Tiểu Xuyên ăn sáng xong, Phó Cẩn đem cậu bé ôm lên lòng thấp giọng nói:
- Lần trước, ba hứa xong việc sẽ dẫn con đi chơi, Tiểu Xuyên có thích lên núi dã ngoại không?
Nghe anh nói, cậu bé nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Sở Uyển ngồi bên cạnh nghe đến lên núi thì cả người đã phấn kích rồi.
Phó Cẩn liền thấy ánh mắt cô toả sáng, anh liền biết kế hoạch của mình đã thành công rồi.
Anh tỏ vẻ hờ hững nhìn cô hỏi:
- Cô có muốn đi cùng không?
Sở Uyển liền nhanh nhảu trả lời:
- Có chứ, tôi thích đi lắm.
Cá đã cắn câu, vẻ mặt Phó