Sau khi trở về biệt thự Cẩn Chi Viên, Sở Uyển liền nhanh chóng tránh Phó Cẩn như tránh tà.
Sở Uyển đem Tiểu Xuyên làm tiểu gián điệp giúp cô.
Có lẽ do đi dã ngoại về lên Phó Cẩn rất bận rộn chỉ gặp anh buổi sáng hoặc may ra mới gặp buổi tối.
Buổi sáng, Phó Cẩn rời đi thì tiểu gián điệp nhỏ sẽ lên lầu gọi cô xuống rồi ăn sáng.
Buổi tối, Tiểu Xuyên sẽ cố gắng ôm hay làm nũng gì đó để giữ chân Phó Cẩn còn cô sẽ thừa thời cơ chuồn lẹ.
Sở Uyển cảm thấy còn tiếp xúc với Phó Cẩn nữa chắc chắn sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Dù bận rộn suốt mấy ngày nhưng anh vẫn phát hiện sự bất thường này.
Phó Cẩn biết Sở Uyển đang trốn anh nhưng vì công việc bận quá anh chưa tìm cô tính sổ được.
Mấy ngày làm việc mệt mài, công việc của anh liền trở lại như thường.
Buổi tối, Phó Cẩn trở về ăn tối như mọi khi, Sở Uyển ăn xong cũng chuồn đi êm đẹp.
Cứ nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thoả, nào ngờ luôn có những biến số bất ngờ.
Khi cô đang nằm trên giường vui vẻ xem phim thì bỗng cửa phòng mở ra.
Sở Uyển cứ nghĩ là Tiểu Xuyên, đầu cũng không quay lại thấp giọng cằn nhằn với con trai:
- Ba con nay sao thả bảo bối muộn vậy, mẹ chờ con suốt.
Quen thuộc với dáng vẻ im lặng của Tiểu Xuyên, Sở Uyển cũng không để ý giọng đầy hưng phấn nói:
- Nhanh nhanh lên con trai, có đoạn gây cấn rồi.
Phó Cẩn bước vào liền nhìn A Uyển mặc chiếc váy hai dây ngắn nằm sấp trên giường, đôi chân thon dài trắng nõn nà còn vui vẻ vung vảy.
Hình ảnh trước mắt đánh thẳng vào bộ não khiến mắt anh dần tối lại, hơi thở có chút gấp gáp.
Bước chân nhẹ về phía cô, bàn tay lớn bỗng bắt lấy đôi chân thon dài kia.
Sở Uyển hốt hoảng giật mình quay đầu lại thì nhìn thấy Phó Cẩn, cô suốt ruột nói:
- Anh bỏ chân tôi ra.
Vừa nói chân cô vừa dãy dụa muốn thoát khỏi bàn tay ma quái kia.
Thấy cô muốn tránh né, anh đem bàn tay còn lại vỗ mạnh một cái vào mông cô.
- Bốp
Cô bỗng ngây luôn người, giọng khàn khàn trách cứ vang lên:
- Giỏi lắm, dám trốn tôi hửm?
Nghe anh nói, mặt cô bắt đầu hồng rồi chuyển sang màu đỏ, cả người nằm im bất động.
Thấy cô như thế, Phó Cẩn kéo chân cô lại rồi đem cả người cô lật lên.
Sở Uyển rất ấm ức, cô không làm gì sai mà bị anh đánh còn đánh vào chỗ nhạy cảm như thế.
Phó Cẩn quỳ một chân xuống giường, chống tay cúi người xuống sát người cô nhìn vẻ mặt ấm ức kia anh thấp giọng hỏi:
- Sao không nói?
Sở Uyển không nói gì, tức giận quay mặt sang bên cạnh không nhìn anh.
Phó Cẩn nắm cằm cô, bắt cô quay mặt lại phía anh khiến Sở Uyển đau.
Tay cô vùng vằng muốn gạt tay anh ra, giọng nức nở nói không lên lời:
- Đau,...!bỏ...!
Nghe giọng điệu đáng thương của cô, Phó Cẩn không dám mạnh tay liền buông ra.
Anh liền bị Sở Uyển vung tay loạn xạ muốn đẩy anh còn vừa nói vừa khóc nấp lền từng hồi:
- Anh đi hức...!đi ra hức...!tôi...!hức ghét anh hức đi đi
Nghe tiếng cô khóc, không nói nhiều lời, Phó Cẩn cúi xuống hôn lên môi cô, chiếc lưỡi nhanh chóng chui vào khoang miệng Sở Uyển càn quét.
Cô tức giận đấm vào ngực vào lưng anh nhưng chẳng xi nhê gì.
Vì mất sức cô còn thở hổn hển,