Phó Cẩn một đường ôm eo Sở Uyển xuống lầu, cô buồn cười bấu vào eo anh trêu ghẹo :
- Người anh nồng nặc mùi dấm quá!
Phó Cẩn mặt không đổi sắc, siết chặt eo cô lại lạnh giọng cảnh cáo :
- Em còn nói nữa, tối nay đừng mong ngủ.
Sở Uyển liền ngoan ngoãn đi bên anh.
Nhìn người bên cạnh quyến rũ ngọt ngào, Phó Cẩn chỉ muốn đem cô nuốt vào bụng.
- Phó tổng, chờ cậu đã lâu.
Bọn họ đều đang đợi cậu.
Khi hai người đang đi, liền có người đàn ông trung niên đi lại nói.
Phó Cẩn định ôm cô đi, Sở Uyển liền kéo anh lại nhỏ giọng nói :
- Thôi anh đi đi, em đói muốn ăn chút đồ.
Phó Cẩn nói chuyện công việc, cô cứ đi theo anh sẽ buồn chết mất.
Phó Cẩn nhìn cô thấy vẻ chán nản liền buông tay ra nhưng vẫn cẩn thận dặn dò :
- Được, em cứ ăn đi.
Tôi xong việc tôi sẽ tìm em ngay.
- Vâng.
Anh xoa đầu cô một cái rồi mới lưu luyến rời đi.
Sở Uyển nhìn xung quanh tìm mãi không thấy Hoắc Minh, mà thấy ai cũng nhìn mình với đôi mắt tìm tòi nghiên cứu.
Cô đành bước chân ra lối vườn.
Trong giữa vườn có hồ nước lớn xung quanh trồng các loại hoa rất bắt mắt.
Thấy bên hồ có chiếc xích đu, Sở Uyển liền bước lại ngồi.
Khi đang tận hưởng không khí thiên nhiên bỗng một giọng nói vang lên :
- Sở Uyển
Cô mở mắt ra liền nhìn thấy Phùng Trạch mặc vest lịch sự đứng bên, Sở Uyển cũng đứng dậy nhìn anh cười :
- Anh cũng đi dự tiệc sao?
- Ừ, anh thay ba đi.
Ba anh và nhà họ Mặc có chút quen biết.
Mà sao em không vào trong.
Sở Uyển nhìn anh ta cười ái ngại nói :
- Đông người quá, tôi muốn ra hít thở không khí chút.
Còn anh sao lại ra đây?
- Từ xa thấy bóng dáng quen quen anh thử ra xem không nghĩ là em.
Phùng Trọng cười lịch sự đáp.
Thật ra anh ta đã để ý cô từ lúc cô cùng Phó Cẩn bước vào.
Muốn lại chào hỏi cô nhưng nhớ địch ý của Phó Cẩn, Phùng Trọng đành thôi.
Giờ thấy cô một mình, anh ta mới dám lại chào hỏi.
- Sao em không đến Tế Sinh Đường nữa vậy, ba anh nhắc em suốt.
- Nhà em có việc nên không đi được.
Phùng Trọng còn định nói chuyện tiếp, thì điện thoại trong túi vang lên, anh ta nói chuyện một lát liền cúp máy.
Phùng Trọng vẻ mặt tỏ ái ngại nói :
- Thật xin lỗi, anh có việc bận phải đi rồi.
Gặp em sau nhé.
- Vâng, anh đi đi.
Bóng dáng Phùng Trọng vừa biến mất, Sở Uyển định thả lỏng ngồi xuống ghế thì một giọng nói chua ngoa vang lên :
- Cô lấy chồng rồi còn muốn quyến rũ người đàn ông khác.
Thật ghê tởm.
Cô quay lại thì bắt gặp một cô gái mặc bộ lễ phục màu trắng thanh thuần.
Gương mặt tức giận vặn vẹo, nheo mắt nhìn kĩ cô mới nhận ra.
Giọng cô lạnh tanh đáp trả :
- Chu Vân, cô đừng có ăn nói hàm hồ.
- Hừ, bản thân cô lẳng lơ trơ trẽn lại không muốn cho người khác nói à.
Anh trai tôi yêu cô, cô lại vì tiền mà gả cho người giàu, hại chết anh tôi.
Giờ cô có chồng rồi còn muốn cướp Phùng đại ca của tôi.
Loại người đê tiện như cô, tôi ghê tởm.
- Anh trai cô? Tôi không biết.
- Hahahahahahaha Chu Trầm, nhìn người phụ nữ anh yêu đến chết đi, lại không nhớ anh.
Anh đáng đời đáng đời.
Chu Trầm Chu Vân? Sở Uyển liền hiểu ra vấn đề.
Nhìn trạng thái mất bình tĩnh của cô ta, Sở Uyển biết giải thích thì Chu Vân cũng không nghe lọt tai.
Cô định quay người bước đi thì Chu Vân bỗng lại gần đẩy cô điên cuồng nói :
- Chết đi.
Sở Uyển cô chết đi.
Sao cô có thể vui vẻ sống khi anh trai tôi chết chứ.
Cô đi tạ tội với anh ấy đi, đi đi.
Sở Uyển cố chống trả, đáng tiếc Chu Vân đang mất bình tĩnh lên sức mạnh rất phi thường.
Cô ta đẩy mạnh cô.
Sở Uyển rơi thẳng xuống hồ rồi chìm xuống, mũi cô hít phải toàn nước.
Nước ù ù bên tai, mắt không sao mở được, cô sợ hãi đưa hai tay đập đập cố nhô đầu lên khỏi mặt nước kêu cứu