Lại nguyên một đêm, Phó Cẩn thức trắng nhưng anh không cảm thấy mệt mỏi.
Anh chỉ mong trời có thể sáng nhanh.
Chờ mãi cuối cùng, ánh bình minh cũng ló dạng, Phó Cẩn lặng lẽ đứng ngắm nhìn.
Đúng 6 giờ sáng, điện thoại của Phó Cẩn đổ chuông, anh nhanh tay bắt máy.
- Alo
- Tiền chuẩn bị đủ chưa?
- Đủ rồi.
- Được, chỉ một mình mày đến điểm hẹn thôi.
Nếu để tao phát hiện mày mang theo người, tao sẽ cho hai mẹ con nó xuống âm phủ luôn.
- Được.
- Địa điểm tao sẽ gửi cho mày.
Nói xong, ông ta liền tắt máy.
Một phút sau, điện thoại anh liền nhận được tin nhắn.
Phó Cẩn xem xong rồi cầm vali tiền đi luôn.
Nhưng mỗi khi Phó Cẩn đến điểm hẹn, tin nhắn lại gửi cho anh một địa điểm khác.
Đi lòng vòng hơn nửa thành phố, nhưng anh vẫn kiên nhẫn đi tiếp.
Anh đi từng địa điểm mà ông ta gửi đến.
Mãi đến khi xe chạy ra tận ngoại thành đến một dãy nhà bỏ hoang, tin nhắn mới không gửi nữa.
Đoán nơi này là chỗ giao dịch, Phó Cẩn cầm vali bước xuống xe.
Đứng trước dãy nhà hoang, anh hô lớn :
- Nhược Đông, tôi đến rồi.
Đáp lại tiếng anh chỉ có tiếng lá xào xạc, cùng tiếng gió.
Phó Cẩn nhíu mày nghi ngờ thì bỗng giọng nói ồm ồm vang lên :
- Đi về bên trái, căn phòng số 3.
Tao cùng vợ con mày đang ở đấy.
Đôi chân dài liền nhanh chóng bước đi.
Đến căn phòng số 3, anh đưa tay mở cửa ra.
Đập vào mắt anh là hình ảnh một lớn, một nhỏ bị trói chặt vào ghế.
Miệng đều bị băng dính bịt kín.
Hai đôi mắt to tròn đều ngước lên nhìn anh.
Nhìn kỹ anh phát hiện mặt Sở Uyển có dấu bàn tay in rõ lên má, tóc tai cô rối bù xù, quần áo thì lấm lem.
Còn con trai thì khuôn mặt đẫm nước mắt, quần áo nhăn nhúm.
Mặt Phó Cẩn liền tái đi.
Cặp mắt hồ ly ánh lên tia sắc lạnh lia về Nhược Đông đang đứng phía sau, giọng tràn đầy tức giận nói :
- Tôi đã nói,ông không được động vào họ rồi mà.
Mặt Nhược Đông cau có lại, tay cầm con dao dí dí lên mặt Sở Uyển giọng có chút tức giận :
- Mẹ kiếp, con đàn bà của mày không ngoan chút nào.
Còn định nhân lúc trời tối, dẫn theo thằng câm kia trốn.
Tao chỉ dạy cho nó phải biết như thế nào là ngoan ngoãn thôi.
Nhìn dáng vẻ kích động của ông ta, Phó Cẩn không muốn nói nhiều liền ném vali tiền xuống đất.
- Tiền ông cần, tôi đã mang đến.
Giờ thả hai người họ ra được rồi chứ?
Nhược Đông nhướng mày nhìn anh ra lệnh :
- Vứt cả chìa khoá xe của mày xuống.
Phó Cẩn nhanh chóng làm theo, nhìn ông ta hỏi :
- Được rồi chứ?
- Tao già rồi chạy không nhanh, nhỡ may mày đổi ý đuổi theo tao, thì tao biết phải làm sao?
Ông ta giả vờ buồn rầu nói.
- Vậy ông muốn thế nào mới yên tâm thả hai người bọn họ?
Vừa nghe anh nói xong, Nhược Đông vứt một con dao khác xuống đất, nhìn anh cười khoái chí nói :
- Mày đã nói thế thì tao cũng nói luôn.
Cầm dao lên đâm vào hai chân của mày đi.
Chân mày bị thương thì sẽ không đuổi theo tao được, tao sẽ yên tâm mà thả người.
Phó Cẩn không chút do dự nhặt con dao dưới đất lên.
Bên kia, khuôn mặt Sở Uyển đã thấm đẫm nước mắt lắc đầu kịch liệt nhìn anh ra hiệu từ chối, miệng cô ú ớ muốn nói gì đó.
Nhược Đông dí con dao vào cổ cô, đe doạ quát :
- Mẹ kiếp, mày mà không ngoan ngoãn đừng trách tao nóng.
Nhìn hai người quan trọng nhất đời anh, Phó Cẩn khẽ cười.
Sau đó, anh không chút do dự mà đâm dao vào chân phải, rồi rút ra đâm vào chân trái.
Cả quá trình đều nhanh gọn lẹ, mặt không biến sắc còn không thèm rên lên một tiếng.
Như kiểu Phó Cẩn không đâm vào chân anh, mà đâm vào người khác vậy.
Máu từ hai bên đùi chảy xuống cả sàn, đôi chân dài run rẩy đứng không còn vững nữa.
Mặt Sở Uyển tái đi, cả người run rẩy dữ dội.
Tiểu Xuyên sợ hãi đến mức ngất xỉu luôn.
- Keng....!bốp bốp bốp
Ông ta vứt dao xuống đất, vui vẻ vỗ tay khen ngợi.
- Rất sảng khoái.
Rất dứt khoát.
Quả nhiên là người cầm đầu Phó thị.
Cố đứng vững,