Sở Uyển về đến nhà, tranh thủ thời gian nấu cho Phó Cẩn bát canh gà.
Nấu xong, cô cùng Tiểu Xuyên vội vã cùng nhau đến bệnh viện.
Đẩy cửa phòng ra, căn phòng trống trơn không một bóng người.
Sở Uyển có chút hốt hoảng, dắt Tiểu Xuyên lại phía giường bệnh.
Trên đống chăn gấp gọn gàng, có tờ giấy to bắt mắt.
Bên trên có ghi dòng chữ "Bảo bối, anh có chút chuyện phải đi ra ngoài.
Không cần lo lắng, yêu em.".
Đôi mắt cô trừng trừng lửa giận nhìn tờ giấy, đem canh để lên bàn.
Cô quay sang Tiểu Xuyên, giọng dịu dàng hỏi :
- Bảo bối, con có muốn ăn canh gà không?
Tiểu Xuyên nhìn mẹ rồi lại nhìn canh gà có chút khó xử.
Không phải canh gà mẹ nấu không ngon, mà ở nhà cậu bé mới ăn một bát lớn.
Bụng thật sự không còn chỗ trống.
Cậu bé lưỡng lựa nói :
- Mẹ, con..
Chưa để Tiểu Xuyên nói hết, Sở Uyển vừa mở nắp cặp lồng giữ nhiệt vừa nói :
- Mẹ biết, chắc chắn con sẽ muốn ăn.
Nào ngồi lên giường, mẹ múc canh cho con.
Thật ra cậu bé định nói mình no rồi, nhưng nhìn hành động không cho từ chối của mẹ, cậu bé có chút bất đắc dĩ leo lên giường.
Xem ra ba không có trong phòng, mẹ rất không vui lên mới đem cậu ra chút giận.
Hazzzzzzzzzz
Lúc Phó Cẩn được Hoắc Minh đẩy trở vào phòng, liền nhìn thấy cảnh con trai khuôn mặt méo xệch đang cố húp canh, Sở Uyển khuôn mặt lạnh lẽo ngồi bên.
Tiểu Xuyên vừa nhìn thấy ba như nhìn thấy vị cứu tinh, cậu bé nhanh tay bỏ xìa xuống, vui vẻ nói :
- Ba, chú Hoắc.
Nói xong liền nhảy xuống giường, chạy lại phía Phó Cẩn, giọng giọng nhỏ nhẹ thủ thỉ :
- Ba, mẹ tức giận.
Phó Cẩn cười xoa đầu Tiểu Xuyên, anh nhìn cô rồi lại nhìn cậu bé nói :
- Con cùng chú Hoắc đi ra ngoài chơi đi.
- Vâng.
Cậu bé vui vẻ nhanh chóng trả lời.
Hoắc Minh đứng bên cạnh có chút ngỡ ngàng.
Mỗi lần đi với anh ta, thằng nhóc này không phải đều bộ mặt buồn rầu sao? Sao hôm nay lại vui vẻ đến thế.
Nhìn chú Hoắc còn đứng ngẩn người, Tiểu Xuyên nắm tay anh ta lôi kéo ra ngoài.
Tiếng đóng cửa vang lên, Phó Cẩn mới đưa tay lăn bánh xe đi lại chỗ cô.
Nhìn bình giữ nhiệt đang mở nắp cùng bát canh dở, anh liền biết đây là mang cho anh.
Sở Uyển không nhìn Phó Cẩn, đứng lên bước qua anh định rời đi.
Phó Cẩn đưa tay kéo mạnh tay cô về phía anh, làm Sở Uyển ngã ngồi lên đùi anh.
Sở Uyển hoảng hốt muốn đứng dậy, giọng tức giận nói :
- Phó Cẩn, anh bỏ em ra.
Hai tay ôm chặt lấy eo cô, đầu anh ngả vào vai cô, giọng tỏ vẻ yếu đuối nói :
- Đừng giận nữa, là tôi sai rồi.
- Bỏ em ra, em ngồi vào vết thương anh rồi.
- Không sao, em nhẹ lắm.
Đừng giận tôi nữa được không? Bảo bối? Vợ Yêu?
Phó Cẩn vừa nói vừa dán môi vào sát cổ cô **** ***.
Sở Uyển vội vàng đầu hàng, thấp giọng nói :
- Em...!em không giận nữa, anh bỏ em ra đi.
Phó Cẩn làm như không nghe thấy, môi tiếp tục công việc, tay cũng bắt đầu hướng lên bầu ngực mềm mại.
Bên cửa bỗng vang lên tiếng gõ, Sở Uyển vội cầm tay anh