Sau cơn mưa, không khí giống như mùi lá nhãn bị dính bùn vậy.
Nhạc Tri Thời bị con mèo nhảy lên giường giẫm cho một phát, cậu mơ màng mở mắt, hốt hoảng nhận ra mình đã ngủ quên.
Rõ ràng cả năm chỉ trễ mấy lần, không ngờ lại trúng vào ngày đầu tiên đi học, thực là xui xẻo quá.
Nghe thấy tiếng Lâm Dung gọi mình dưới lầu, Nhạc Tri Thời vội vàng đáp mấy tiếng, con mèo lại giẫm lên bụng cậu lần nữa rồi nhảy phốc xuống đất, cậu nhanh chóng vệ sinh cá nhân, thay quần áo và ôm cặp chạy xuống lầu.
“Đồng hồ báo thức không kêu sao?” Lâm Dung thong thả rửa sạch cốc sữa bò, nói tiếp: “Con mau ăn sáng đi, nước sốt bò kho hôm qua trộn mì ngon lắm đó.”
Nhạc Tri Thời lúc này đã như một làn khói vọt tới cầu thang, làm gì để ý tới chuyện ăn sáng nữa.
“Do trước lễ khai giảng cháu không tự học buổi sáng, nên quên đặt chuông đồng hồ báo thức.
Dì Dung, anh Tống Dục đâu ạ?”
Chú chó nhỏ lúc la lúc lắc theo sau mông cậu, ngoan ngoãn ngồi dưới đất nhìn cậu mang giày.
“Anh con đã đi từ sớm rồi.
Hôm nay không phải lễ khai giảng sao? Hình như nó đi trực Sao Đỏ, học sinh lớp mười hai còn phải trực Sao Đỏ à?” Lâm Dung cất cái cốc xong, lau khô nước trên tay, quay người nói: “Lễ khai giảng trung học cơ sở tụi con chắc cũng cùng lúc với trung học phổ thông nhỉ…”
Vừa quay đầu đã thấy Nhạc Tri Thời mở cửa, mà chú chó vẫn điên cuồng quấn lấy chân không cho cậu rời đi.
Lâm Dung sốt ruột gọi cậu: “Nhạc Nhạc! Con phải ăn sáng đã chứ!”
Nhạc Tri Thời ngồi xổm xuống xoa đầu chú chó, hôn nó một cái rồi vội vàng đứng dậy: “Chút nữa con sẽ mua bánh gạo, thưa dì Dung con đi học!”
“Đừng có ăn đồ tầm bậy nha con!”
Sau khi ra khỏi nhà, Nhạc Tri Thời đạp xe thẳng đến chỗ bán đồ ăn sáng ngoài khu phố nhỏ, bà bán bánh gạo mọi khi, hôm nay lại không bán.
Trước đây Nhạc Tri Thời từng nghe bà ấy than thở chuyện đau lưng, chắc phải nghỉ ngơi vài ngày, lần sau cậu nhất định phải mua thêm để dành mới được.
Quán mì bên cạnh tỏa ra mùi bò thơm phức.
“Nhạc Nhạc, hôm nay có vội không? Vào đây ăn mì nè.” Chủ tiệm mì bò nhấc cái vá lớn từ trong nồi nước dùng, nước dùng nóng hôi hổi chảy xuống sợi mì tươi mới.
“Cháu sắp muộn giờ rồi, chú Trần, mai cháu ăn nha!” Nhạc Tri Thời dừng xe trước cửa hàng tiện lợi, không còn thời gian chọn lựa nên cậu cầm một bao bánh mì trả tiền rồi rời đi.
Đây là một trong số ít những thứ ăn vặt mà Nhạc Tri Thời có thể mua được.
Hôm qua, trời mưa to suốt đêm.
Mưa ở thành phố này chưa từng êm đềm, lúc nào cũng kèm theo sấm chớp khiến cậu cả đêm không ngủ được.
Cậu nhớ lại đêm đầu tiên đến nhà Tống Dục, trời cũng mưa to như vậy, tia chớp xé nát cả bầu trời đêm.
Ngay khi tiếng sấm vang lên, cậu sợ hãi bật khóc, chạy thẳng vào phòng, phóng thẳng lên giường Tống Dục.
Từ đó về sau, cậu bắt đầu ỷ lại vào người anh không cùng máu mủ này trong vô thức. Bố của Nhạc Tri Thời là Nhạc Dịch và bố của Tống Dục là Tống Cẩn, hai người họ là bạn bè thân thiết cùng nhau lớn lên.
Bố Nhạc Tri Thời mất sớm, trước kia ông ấy sống ở nước Anh, Nhạc Dịch được xem như người thân của nhà họ Tống, ăn cùng nhau, ngủ cũng cùng nhau.
Nhạc Dịch thích thể thao mạo hiểm, ông gặp một cô gái người Anh tên là Olivia trong lần leo núi, cả hai như rơi vào lưới tình say đắm và sinh ra Nhạc Tri Thời cực kỳ đáng yêu.
Thế nhưng thời gian hạnh phúc bao giờ cũng ngắn ngủi, mười một năm trước khi hai vợ chồng đang trượt tuyết trên dãy núi Alps (An-pơ) thì vô tình gặp trúng trận tuyết lở, phải bỏ mạng tại đó.
Chỉ trong một đêm, Nhạc Tri Thời mất cả cha và mẹ, ngay cả Tống Cẩn bay đến Anh để đón cậu, cũng không biết phải giải thích những điều tồi tệ kia với một đứa bé ba tuổi như thế nào.
Lúc ấy Nhạc Tri Thời nắm chặt tay áo Tống Cẩn, giọng trẻ con ngọt lịm gọi “uncle”, cậu còn quá nhỏ để biết thế nào là chết, thế nào là nhận nuôi. Nhạc Tri Thời được đưa về nhà họ Tống, cả nhà đều đối xử cậu như con ruột.
Đèn đỏ ở ngã tư khiến Nhạc Tri Thời phải dừng xe đạp, buổi sáng thức dậy quá đột ngột khiến đầu óc cậu vẫn còn hơi mơ màng, mắt nhìn chằm chằm vào điểm sáng đèn đỏ trong mớ suy nghĩ lộn xộn, không thể tập trung được.
Giấc mơ đêm qua chỉ còn lưu lại những bóng dáng vụn vặt trong trí nhớ, hình như cậu trở thành bé con chạy theo sau mông Tống Dục, nói tiếng Trung không lưu loát và chỉ biết dính người mà thôi.
Lâm Dung hay trêu chọc Nhạc Tri Thời với giọng điệu ghen tị, bảo từ tiếng Trung đầu tiên cậu học được là “anh”.
Có điều từ nhỏ Tống Dục rất ít nói chuyện, đối với ai cũng thờ ơ.
May mắn ở chỗ, dù anh không trả lời Nhạc Tri Thời nhiều, nhưng cũng không xua đuổi hay bỏ mặc cậu.
Chỉ là khi hai người lớn lên bắt đầu vào tiểu học, vẻ ngoài con lai của Nhạc Tri Thời càng trở nên rực rỡ.
Tống Dục vốn dĩ đã nổi bật, lại thêm đứa em trai nuôi như búp bê ngày ngày bám theo như cái đuôi nhỏ, hầu như lúc nào cũng phải đối mặt với những câu hỏi ngốc nghếch về gia đình của nó.
Sau thời gian dài, sự kiên nhẫn của Tống Dục hết sạch, vừa khéo chuyển đến một ngôi nhà mới, rời khỏi khu cũ và các bạn tiểu học, sau khi đến trung học cơ sở thì anh lập ra ba quy định:
1, Ở bên ngoài không được phép gọi anh trai.
2, Không được đi cùng nhau.
3, Không được để người khác biết rằng cậu sống trong nhà của anh.
Lúc đầu Nhạc Tri Thời sống chết không chịu, phải xa cách với Tống Dục vì trường trung học đã khiến cậu chịu tổn thương rất lớn rồi, chưa kể còn không được phép gọi anh trai.
Nhưng Nhạc Tri Thời là một bé ngoan Tống Dục sai đâu đánh đó, cũng rất biết tuân thủ quy định nữa.
Cuối cùng so với việc bị ngó lơ, thì giữ khoảng cách xem ra vẫn tốt chán.
Trong lòng Nhạc Tri Thời, Tống Dục giống như một tấm gương sáng, cậu đã đuổi theo phía sau anh từ khi mới chập chững biết đi.
Khi Tống Dục sáu tuổi, Nhạc Tri Thời ba tuổi, cậu loạng choạng chạy theo anh ra ngoài, nhìn đàn kiến dời nhà.
Khi Tống Dục mười tuổi, Nhạc Tri Thời bảy tuổi, lần đầu tiên cùng anh vào tiểu học, trên xe buýt vui vẻ đến nỗi hát líu lo nhưng nhanh chóng bị anh bịt mồm.
Khi Tống Dục mười lăm tuổi, Nhạc Tri Thời mười hai tuổi, cậu cầm cái quạt điện nhỏ dưới trời nắng to, chú bán kem cho cậu mượn một chiếc ghế dài để ngồi đợi anh trai ra khỏi phòng thi.
Cậu vẫn nhớ hôm đó đã ăn hết ba que kem mà Tống Dục không phát hiện, còn bởi vì cậu mà không về bằng xe buýt của trường, bọn họ đã bắt taxi đi ăn tôm hùm đất.
Ngày hôm đó tôm hùm đất cực kỳ to, cậu ăn hết hai mươi ba con, trong đó có mười lăm con là do Tống Dục bóc vỏ giúp vì ghét bỏ cậu bóc vỏ quá chậm.
Cậu nhớ mình đã phản bác: “Tuy không giỏi bóc vỏ tôm nhưng em trốn giỏi lắm á, các bạn trong lớp anh chả ai nhìn thấy em hết.”
Tống Dục không đồng ý: “Nhưng anh chỉ nhìn thoáng qua đã thấy em rồi, cho nên em trốn không giỏi chút nào cả.”
Nhạc Tri Thời luôn khẳng định mình che giấu rất giỏi, kể cả chuyện che giấu mối quan hệ với Tống Dục ở bên ngoài, nhưng về sau đành phải thừa nhận rằng Tống Dục đã đúng.
“Đèn xanh rồi, đi thôi.”
Giọng nói trên đường cắt ngang dòng suy nghĩ, Nhạc Tri Thời nhìn đồng hồ rồi đạp lên bàn đạp phóng đi thật nhanh.
Dáng người gầy gò của cậu cúi xuống, cố gắng đạp thật mạnh.
Đầu tháng chín, gió thổi vẫn còn mang hơi nóng, hong khô cả người, thổi tung chiếc áo sơ mi đồng phục, mái tóc nâu hơi xoăn của Nhạc Tri Thời vàng rực trong nắng, quăn xù và mềm mại.
Cả chặng đường