Xoá bảng xong cả người đều là bụi phấn, Nhạc Tri Thời bỏ giẻ lau bảng xuống đi rửa tay.
Lúc ra khỏi phòng vệ sinh thì gặp Tống Dục đang đi từ hành lang lầu 3 đi tới, anh mặc áo sơ mi trắng trông nổi bật hẳn giữa đám học sinh đồng phục xanh.
Tống Dục một tay cầm đề thi, nhìn thấy Nhạc Tri Thời cũng không quá ngạc nhiên, dùng tay kia đưa cho cậu hộp sữa chua phô mai.
Nhạc Tri Thời nhận lấy bằng hai tay, đôi mắt hơi mở to hỏi: “Cho em sao?”
“Tần Ngạn bảo đưa cho em.” Nói xong, Tống Dục bước nhanh hơn một cách khó hiểu.
Nhạc Tri Thời nhớ lúc cậu nói chuyện ở đài phát thanh với chú và dì, hình như anh ấy đang tắm nên không ở đó, vì vậy cậu bèn đuổi theo Tống Dục hỏi: “Vậy anh có biết chuyện, anh Tần Ngạn bảo em đi đài phát thanh không?”
‘Anh Tần Ngạn’ ba chữ này gọi cũng thật ngọt thật ngoan.
Tống Dục dừng bước, Nhạc Tri Thời không kịp phản ứng bị đụng vào lưng anh.
Vậy là biết hay không biết? Cậu đoán không ra.
“Sau đó thì sao?” Tống Dục không quay đầu mà nói nhanh hơn, dường như chẳng hứng thú gì cả.
“Hả? Không… Không có sau đó.” Thấy Tống Dục lại đi tiếp, Nhạc Tri Thời vội đuổi theo hỏi: “Tối nay em có thể về nhà cùng anh không?”
Tống Dục không trả lời ngay, đến trước cửa phòng học mới mở miệng.
“Tự về đi.”
Nhạc Tri Thời thất vọng mím môi vào theo.
Tiết luyện đề mọi người đều tự làm bài tập, Tống Dục ngồi trên bục giảng cúi đầu làm đề thi.
Lúc đầu chỉ có một hai người lên hỏi bài, nhưng sau đó mọi người phát hiện Tống Dục thật sự rất giỏi, một đề chỉ cần nhìn lướt qua là có thể giải ngay, nên đã nhanh chóng bắt kịp tư duy của anh.
Vì thế học sinh lên hỏi càng lúc càng đông, đương nhiên cũng không thiếu những bạn nữ ôm mục đích ngắm trai.
“Sao cậu không lên?” Tưởng Vũ Phàm dùng khuỷu tay huých nhẹ Nhạc Tri Thời: “Cũng sắp gọi tên rồi đó.”
Nhạc Tri Thời không ngẩng đầu, chăm chú làm bài thi vật lý của mình: “Tớ hỏi lúc nào cũng được, không cần tranh với mọi người.”
“Cũng đúng nhỉ.” Tưởng Vũ Phàm ngẫm nghĩ lời của Nhạc Tri Thời, trong khoảnh khắc cảm nhận được khí thế hoàng hậu nương nương làm chủ lục cung đâu đây.
Nhạc Tri Thời thật sự nói được làm được, cả tiết đều không có ý định lên bảng hỏi bài.
Cậu làm xong bài vật lý thì bắt đầu làm bài tiếng Anh điền vào chỗ trống, dáng vẻ đặc biệt nghiêm túc, đầu cúi xuống gần như nằm sấp trên bàn.
Tống Dục giảng xong một đề thì trả vở, đổi thành một học sinh khác lên bảng, anh ngẩng đầu liếc nhìn xuống lớp, tầm mắt dừng lại trên người học sinh đeo kính trông rất ngượng ngùng nọ.
“Tròng kính dày thế.” Tống Dục tùy ý nói, cúi đầu xem đề cậu ấy nộp lên: “Em cận bao nhiêu độ?”
Nam sinh bị “quan tâm” mà vừa mừng vừa lo, cẩn thận đẩy kính mắt lên một cái: “Dạ… Sáu độ.”
Tống Dục vẽ đường tuyến phụ rồi viết công thức ra giấy nháp, nhưng không tính giảng.
“Chú ý tư thế ngồi.” Anh trả bài tập lại cho nam sinh.
Lại ngó thấy Nhạc Tri Thời vừa rồi còn cúi gằm mặt nay đã ngồi ngay ngắn, sống lưng thẳng hơn cả bức tường.
Tiết luyện đề sắp kết thúc, vẫn còn mấy học sinh chờ hỏi bài, tuy mặt Tống Dục vẫn lạnh như cũ nhưng anh vẫn nán ở lại lớp.
Những học sinh khác đều tan học về nhà, Tưởng Vũ Phàm muốn kéo Nhạc Tri Thời về chung nhưng cậu lấy cớ muốn tìm đồ nên bảo cậu ta đi trước.
Học sinh trong lớp thưa dần, giảng xong đề cuối cùng Tống Dục cũng rời khỏi.
Từ đầu đến cuối, anh không nói với cậu câu nào cả.
Cũng phải thôi, bọn họ đâu có về nhà cùng nhau.
Nhìn nhóm học sinh nội trú ở lại, Nhạc Tri Thời do dự một chút cuối cùng vẫn ngồi xuống làm cho xong bài tập hoá.
Khi làm bài tập Nhạc Tri Thời cực kì tập trung, đặc biệt là khi gặp trúng câu hỏi khó.
“Ủa, trời chuyển mưa phải không?!”
“Á? Thôi chết, tớ quên không mang ô rồi.”
“Đóng cửa sổ trước đã, nếu không ngày mai bàn sẽ bị ướt nhẹp đó.”
Nghe thấy tiếng bàn tán, Nhạc Tri Thời đứng dậy giúp các bạn đóng cửa sổ.
Quả nhiên bên ngoài đã đổ mưa, thành phố này một khi mưa thì chưa từng đứt quãng, từ lúc bắt đầu mưa đã to như trút nước, giống như hạt đậu rơi lộp bộp trên cửa kính.
Cách tấm kính thuỷ tinh, Nhạc Tri Thời nhìn về phía ánh đèn khối 12 đằng xa, cậu trở về chỗ ngồi tiếp tục làm đề.
Học sinh nội trú dù có mang ô hay không, cũng tìm bạn cùng nhau rời khỏi phòng học.
Có một bạn học nữ muốn cho Nhạc Tri Thời mượn ô, nhưng cậu ngại để con gái đội mưa chạy về kí túc xá nên từ chối.
Trong lòng cầu mong hết mưa nhưng ý trời thường đi ngược lòng người, chẳng những không chịu ngừng mà ngày càng nặng hạt hơn.
Tiếng mưa não nề át cả tiếng chuông tan học, lớp chọn khối 12 như thường lệ sẽ ở lại lớp tự học, thậm chí có học sinh nội trú tự học đến tận 11 giờ.
Tần Ngạn quay bút: “Thật sự làm không hết nổi mà.
Này Tống Dục, cậu xem giúp tớ cái đề đi…” Vừa quay đầu qua đã thấy Tống Dục sắp xếp sách vở chuẩn bị về: “Không phải chứ, hôm nay cậu về sớm vậy à?”
“Ừ! Mưa rồi.”
Tần Ngạn ngơ ngác: “Chỗ tụi mình có mưa rất lạ sao?”
Tống Dục không tiếp lời, anh ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, trong tầm mắt toàn là áo sơ mi trắng.
Tần Ngạn thấy biểu cảm của anh không tốt lắm, tính hỏi sao vậy thì Tống Dục đã đi thẳng ra ngoài.
Hành lang thông với khối 12 vẫn sáng đèn, nhưng tất cả lớp học đều đã tắt điện tối thui.
Tống Dục theo dòng người lớp 12 yên lặng xuống lầu, từ lầu 5 xuống lầu 4 rồi chạy xuống lầu 3, bước chân anh ngày càng chậm.
Người phía sau chen lấn nhau, xô anh tiến về phía trước.
Nhạc Tri Thời duỗi thẳng chân, tiếng mưa tầm tã đã làm cậu mất cảm giác với mọi thứ xung quanh, giống như có một tầng kết giới ngăn cách cậu với thế giới bên ngoài, mái tóc nâu dưới ánh đèn là thứ mềm mại nhất trong đêm mưa này.
Cậu xoa xoa mép hộp sữa chua, cẩn thận kéo nắp ra trông thấy lớp sữa chua dính phía trên giống như váng sữa.
Nhạc Tri Thời ngó vài giây, thử lè lưỡi liếm nắp.
Sữa chua trên nắp hộp mới là ngon nhất.
Một hương vị phô mai nhẹ nhàng lan toả khắp khoang miệng, rất ngọt, Nhạc Tri Thời cắm ống hút hút một hơi, cảm giác sung sướng ập tới, điều này cũng khiến cậu muốn ngó xem lớp tự học 12A5 đã tan rồi hay chưa.
Thế nhưng cậu vừa ngẩng đầu, đã trông thấy Tống Dục cầm một chiếc ô trong tay đứng trước mặt mình.
Nhạc Tri Thời sửng sốt, sữa chua còn dính bên khóe môi trông rất ngốc.
Tống Dục đứng đó, ánh mắt có chút lạnh lùng: “Em ở đây làm gì?”
Nhạc Tri Thời bối rối cầm chặt hộp sữa chua không biết trả lời thế nào, cậu đâu thể nói tối nào mình cũng ở đây chờ anh.
“Em đợi tạnh mưa, sẵn tiện học một chút từ vựng.” Cậu khẽ co đôi chân đang duỗi thẳng, vì phòng ngừa chút nữa đội mưa ống quần sẽ bị bẩn, nên cậu đã xắn quần lên để lộ đôi chân trắng nhỏ ra ngoài.
Tống Dục nhướng mày: “Nếu vẫn không tạnh thì sao?”
Nhạc Tri Thời nhìn nước mưa trong suốt chảy xuống dưới mái hiên, lầm bầm: “Sẽ ngừng thôi.”
Cậu đứng dậy đeo cặp, vụng về hỏi ngược lại anh: “Vậy anh sao lại đến đây?”
Chẳng phải đã nói là không về nhà cùng em sao?
“Bút của anh rơi ở lớp em.” Tống Dục bình tĩnh trả lời.
Nhạc Tri Thời tin không chút nghi ngờ, xoay người nhìn một chút: “Vậy…chúng ta quay lại lấy?”
“Không gấp, mưa to thế này.” Tống Dục quay lưng đi: “Về nhà trước đã.”
“Vâng.” Nhạc Tri Thời nhanh chóng theo kịp sóng vai cùng Tống Dục: “Vậy ngày mai em tìm được thì đem qua cho anh nha?”
“Không cần đâu.”
“Cần chứ, em nhất định sẽ tìm được, ngày mai em sẽ đi sớm tìm.”
“Anh nói