Lúc Tưởng Vũ Phàm bước vào phòng tự học đã nghe thấy chuyện Nhạc Tri Thời đánh nhau.
Cậu ta không kịp cất cặp, vội vã chạy ra ngoài nhưng vẫn muộn một bước, khi chạy tới nhà vệ sinh thì giám thị đã ở đó rồi.
Nhà vệ sinh rộng vài mét vuông chật cứng người, nào là đánh lộn, nào là can ngăn.
Tưởng Vũ Phàm chen vào đám đông, nhìn thoáng qua Nhạc Tri Thời.
Hốc mắt bên phải cậu có chút bầm, khóe miệng bị rách, áo sơ mi nhăn nhúm, vài giọt máu dính trên đồng phục, phù hiệu của trường cũng bị nhuộm thành màu đỏ.
Lần đầu tiên Tưởng Vũ Phàm trông thấy một Nhạc Tri Thời hung dữ như vậy.
“Các em theo tôi đến văn phòng.
Những em khác nhìn cái gì? Không nghe tiếng chuông vào lớp à? Trở về phòng tự học ngay!”
Tưởng Vũ Phàm có chết cũng không hiểu tại sao Nhạc Tri Thời lại đánh nhau với người khác, đây hoàn toàn không giống tác phong của cậu, nói cậu bị quỷ ám chắc Tưởng Vũ Phàm cũng tin.
Không chỉ cậu ta, mà cả lớp đều tưởng là đang nằm mơ khi nghe chuyện này.
“Ai đánh nhau? Nhạc Tri Thời hả? Cậu đang tấu hài đó à…”
“Không, đừng nói đánh nhau, Nhạc Tri Thời còn chưa từng đi học muộn mà, trừ ngày khai giảng đầu tiên thôi.”
“Nghe nói là giúp cái người học nhảy lớp ở lớp kế bên, mà bình thường có thấy hai người thân thiết gì với nhau đâu.
Cần gì phải vì cậu ta, mà đánh nhau với loại cá biệt như Vương Kiệt chứ?”
“Là một đánh bốn sao?”
“Trời đất quỷ thần ơi, Nhạc Nhạc cũng trâu bò thật đó.”
Còn có người bám vào bốn cái cửa sổ đối diện tòa nhà dạy học cấp 3, trộm nhìn văn phòng chủ nhiệm và phòng hành chính của giám thị ở lầu hai và lầu ba.
“Không thấy gì cả…”
“Chắc còn đang bị mắng ở trỏng đúng không? Hay ra ngoài hành lang để viết bản kiểm điểm rồi nhỉ?”
Tưởng Vũ Phàm sốt ruột muốn chết, đang lúc lo lắng thì nghe nữ sinh ngồi đằng trước kể chuyện.
“Trình Minh Minh à, cậu ấy có xích mích với Vương Kiệt lâu rồi, hình như bọn họ là bạn hồi tiểu học.
Lần trước tớ ăn cơm ở căn tin, nghe cậu ấy kể với người khác là gia đình Vương Kiệt rất nghèo, còn nói Vương Kiệt ăn cắp tiền của cậu ấy.
“
“Thật sao? Vậy thì chuyện này…”
“Vương Kiệt cũng đâu dễ chọc, cậu ta nói Trình Minh Minh không có cha mẹ dạy dỗ.
Tôi cảm thấy lần này Nhạc Nhạc bị dính bẫy rồi.
Đến lúc đó hai người kia sẽ chối bay chối biến, cuối cùng Nhạc Nhạc trở thành người sai.”
Nghe thấy câu “không có cha mẹ dạy dỗ”, Tưởng Vũ Phàm cảm thấy có điều gì đó không ổn, cậu ta lo lắng Nhạc Tri Thời sẽ chịu thiệt bèn đứng dậy mượn cớ bị đau bụng muốn đi vệ sinh, nhưng thật ra là chạy đến tòa nhà đối diện.
Trong văn phòng, Trình Minh Minh – người bị bắt nạt lắp ba lắp bắp, thầy giám thị hỏi thế nào cũng không chịu nói ra lí do.
“Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại đánh nhau?”
Trình Minh Minh liều mạng lắc đầu: “Không liên quan gì đến em, em không có đánh ai cả.”
Đây không phải là lần đầu tiên Trình Minh Minh và Vương Kiệt xảy ra xung đột, thầy giám thị không phải không biết, vừa nhìn vài người trong số đó, ông ấy đã đoán được.
Nhưng chuyện khiến ông ấy bất ngờ và khó hiểu, đó là tại sao lại có liên quan đến Nhạc Tri Thời? Thầy cô nào cũng biết, đứa trẻ này trước nay là một học sinh ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Chủ nhiệm lớp Vương Khiêm cũng bị gọi tới văn phòng, thầy giám thị nhìn thầy ấy một cái: “Học sinh lớp cậu, cậu tự hỏi đi.”
Vương Khiêm hiểu rõ tính cách của Nhạc Tri Thời, nên không có vừa bước tới đã chẳng phân biệt phải trái đúng sai mà trách móc cậu.
“Nhạc Tri Thời, mọi chuyện là sao?”
“Tại sao em lại đánh nhau với bạn học? Đây không phải là tác phong của em.”
Nhạc Tri Thời cúi đầu, vết máu trên khóe miệng đã khô, cậu há miệng thở dốc, giống như không muốn nói nguyên nhân, nhưng thái độ của cậu rất tốt, trực tiếp thừa nhận mình sai.
“Thầy Vương, em đã vi phạm nội quy nhà trường.
Viết bản kiểm điểm hay phạt đều được, thầy cứ trực tiếp xử lý đi ạ.”
Ai biết đúng lúc này, một người đột nhiên xuất hiện ở cửa hô to: “Báo cáo”.
Mọi người cùng quay đầu, trông thấy Tưởng Vũ Phàm vẻ mặt lo lắng nói: “Thưa thầy, do khi nãy Nhạc Tri Thời đi vệ sinh thì bắt gặp Trình Minh Minh bị Vương Kiệt bắt nạt.
Không phải cậu ấy muốn đâu ạ!”
Nhạc Tri Thời sợ mình sẽ liên lụy cả Tưởng Vũ Phàm, lập tức nói với Vương Khiêm: “Thưa thầy, khi đó Tưởng Vũ Phàm không có mặt ạ.”
Tưởng Vũ Phàm nôn nóng: “Tớ không có ở đó, nhưng mà có người nhìn thấy, hơn nữa còn rất nhiều người.”
Vương Khiêm liếc Nhạc Tri Thời, rồi bảo với Tưởng Vũ Phàm: “Trở về lớp học đi, ở đây không có chuyện của em.”
Tuy rằng Tưởng Vũ Phàm không cam lòng, nhưng chẳng còn cách nào khác, cậu ta lo lắng nhìn Nhạc Tri Thời, sau đó bực bội rời đi.
Giáo viên chủ nhiệm lớp bên cạnh, dường như không coi đây là chuyện lớn để tra hỏi.
Đầu tiên phán Trình Minh Minh không sai, bảo cậu ta chào hỏi giám thị một tiếng rồi trở lại phòng tự học trước.
Sau đó mới vặn hỏi Vương Kiệt.
Vốn Vương Kiệt bị đánh đến im thín thít, đang lúi húi dùng giấy vệ sinh lau máu bên khóe miệng, kết quả lại bị hỏi tới nỗi không phục: “Em làm gì? Chuyện đó có liên quan gì đến nó đâu, là nó tự nhảy vào.
Lúc đầu em đã cho tụi nó đi rồi, kết quả vừa quay đầu thì nó lại đấm em một cú.
Đúng là đồ có bệnh mà.”
Tay sai đắc lực đi theo cậu ta cũng phụ họa: “Đúng! Là Nhạc Tri Thời đánh trước!”
“Lúc ấy chúng em còn ngăn cản nữa, nhưng không biết cậu ta phát điên cái gì tự dưng lao lên đánh người.”
“Thưa thầy, nếu không tin em, thầy có thể tới chỗ những người vừa ngăn cản trong nhà vệ sinh.
Bọn họ cũng thấy ai là người ra tay trước.”
“Là em.” Nhạc Tri Thời thẳng thắn thừa nhận: “Là em muốn đánh cậu ta.”
Ngay khi câu nói ấy vừa thốt ra, các giáo viên khác trong văn phòng đều quay lại nhìn.
Vương Khiêm nghĩ mãi không hiểu, cảm giác Nhạc Tri Thời đang đứng ở trước mặt mình và Nhạc Tri Thời bình thường là hai người hoàn toàn khác nhau.
“Tôi không muốn mất thời gian ở đây, để so đo xem ai sai nhiều ai sai ít.” Thầy giám thị chắp tay sau lưng, giải quyết vấn đề theo ý mình: “Vương Kiệt, em dẫn người đến bắt nạt Trình Minh Minh, bạn Nhạc Tri Thời đã đứng ra giúp đỡ Trình Minh Minh, đúng không? Nhưng trong chuyện này, cả em cùng bạn Nhạc Tri Thời đều mắc sai lầm nghiêm trọng vì đã đánh nhau, đây là lỗi cực nặng phải lập biên bản, những người còn lại thì để chủ nhiệm lớp tự xử lý đi.”
Nói xong, ông ấy nhìn về phía thầy Vương Khiêm: “Nên gọi phụ huynh thì gọi phụ huynh, nên kiểm điểm thì kiểm điểm.”
Thầy Vương Kiêm gật đầu nhìn thầy giám thị rời đi, mơ hồ cảm thấy trong chuyện này vẫn còn khúc mắc nên đưa Nhạc Tri Thời đến phòng nghỉ của giáo viên bên cạnh: “Thầy dẫn em đến phòng y tế trường xử lý vết thương trên mặt.”
“Không cần đâu thầy.” Nhạc Tri Thời nói: “Lát nữa bên kia mở cửa, em có thể tự đi được.”
Thầy Vương rót cho cậu cốc nước: “Nếu đổi thành một vụ đánh nhau gây chuyện bình thường, thầy sẽ trực tiếp gọi phụ huynh lên xử lý.
Nhưng có thể ép một bé thỏ ngoan ngoãn nhảy lên cắn người thế này, thầy nghĩ mọi chuyện không đơn giản vậy đâu nhỉ?”
Nhạc Tri Thời cầm cốc, im lặng hồi lâu, cuối cùng nói: “Thưa thầy, em không muốn nói, nhưng em đảm bảo sau này sẽ không bao giờ đánh nhau với bạn học nữa, thầy phạt em thế nào cũng được.”
“Vậy thầy gọi cho phụ huynh của em?” Vương Khiêm đặt cốc xuống, nhìn Nhạc Tri Thời.
“Em …” Nhạc Tri Thời cũng ngẩng đầu nhìn thầy: “Có thể, nhưng mấy ngày nay ba mẹ em đều đang ở thành phố khác, chỉ có thể chờ bọn họ trở về mới…”
“Được rồi.” Vương Khiêm nhìn cậu: “Là giáo viên chủ nhiệm của em, thầy tôn trọng chuyện em có lý do không muốn nói nhưng em phải biết, bạo lực chưa bao giờ là cách tốt để giải quyết vấn đề cả.
Nếu đối phương xúc phạm em, em có thể nói với giáo viên.
Nếu em không tin tưởng giáo viên, em cũng có thể nhờ người khác giúp đỡ, hiểu chưa?”
Nhạc Tri Thời hiểu vấn đề của mình, gật đầu.
“Vâng, em hiểu rồi ạ.”
Cậu ở lại phòng chờ viết xong bản kiểm điểm, khi ra ngoài thì giờ tự học đã kết thúc.
Nhạc Tri Thời một mình đến phòng y tế đơn giản xử lý vết thương, sau đó quay về phòng học, đọc nội dung bản kiểm điểm cho cả lớp nghe trước khi tiết ngữ văn của Vương Khiêm bắt đầu.
“Các em về chỗ ngồi đi.” Thầy Vương Khiêm đứng trên bục giảng: “Chuyện đánh nhau lần này, xem như là hồi chuông cảnh tỉnh cho các em học sinh khác.
Chúng ta không nên tùy tiện ra mặt, nếu như gặp phải bạo lực học đường thì việc đầu tiên là trực tiếp thông báo với giáo viên.
Đừng nghĩ tới chuyện dùng bạo lực để giải quyết bạo lực.”
Mặc dù là đánh nhau gây chuyện, nhưng hành động can đảm của Nhạc Tri Thời đã khiến hầu hết mọi người đứng về phía cậu.
Vấn đề này nhanh chóng lan truyền trong các học sinh cấp 3, mọi người đều xem đó là một anh hùng chính trực dũng cảm.
Không ai biết nguyên nhân thực sự tại sao Nhạc Tri Thời lại làm vậy, mọi người cũng không tò mò