Bí mật được bật mí muộn không làm giảm niềm vui của Nhạc Tri Thời, ngược lại còn nhân đôi sự bất ngờ.
Trước khi đến lớp tự học buổi tối, cậu cất sách tham khảo đã để trong góc nửa năm vào cặp, nhưng cuốn sách quá nặng nên Nhạc Tri Thời cẩn thận cắt bỏ hai trang mà Tống Dục viết lời nhắn, giấu vào cuốn sổ handmade mà anh tặng cho mình.
Nhìn chữ Tống Dục viết trên đó, Nhạc Tri Thời đột nhiên rất muốn tìm ai đó chia sẻ.
Nhưng cậu không có người thích hợp để sẻ chia.
Sau khi suy nghĩ một hồi mà vẫn không tìm được ai, cậu đành gửi một tin nhắn cho bản thân.
[Cheese1010: Lời nhắn sau nửa năm mới nhận được!]
Nhạc Tri Thời cảm thấy anh trai rất có thể là thiên tài được ông trời phái đến thuần hóa mình, cậu thực sự không thể tưởng tượng được sẽ có một ngày mình trở về nhà mà không hề lo lắng cho chuyện chia ly, thậm chí còn mong được về nhà như thế.
Chỉ cần để lại chút dấu vết mờ ảo, Tống Dục lập tức có thể khơi dậy cảm xúc trong cậu bất cứ lúc nào.
Điện thoại rung lên, là tin nhắn của Tống Dục.
[Anh trai: Đã về đến nhà chưa?]
Ban đầu Nhạc Tri Thời trả lời theo bản năng, sau đó thì xóa hai chữ ấy, gửi lại hai trang sách tham khảo mình vừa chụp.
[Nhạc Tri Thời: Anh thật biết giấu giếm mà.
Nếu là em, em đã nhịn không nổi mà lập tức muốn cho anh nhìn thấy rồi.]
Tống Dục kinh ngạc nhìn tin nhắn của Nhạc Tri Thời, nghĩ đến cảnh cậu chơi trốn tìm hồi nhỏ, quả là đúng như lời Nhạc Tri Thời nói.
Nếu bọn họ nằm ở phe đi trốn, Nhạc Tri Thời sẽ không thể ở một chỗ quá lâu.
Nếu không bị ai phát hiện, cậu sẽ muốn tự đi ra, lần nào cũng phải để Tống Dục che miệng, bắt cậu núp sau lưng mình, không cho đi đâu cả.
Nếu Tống Dục là người đi tìm, anh chỉ cần vào phòng gọi to tên của Nhạc Tri Thời, cậu mà ở đó chắc chắn sẽ gây ra động tĩnh.
Bởi vậy Nhạc Tri Thời luôn thua cuộc, vì cậu không thể trốn lâu.
Nhưng Tống Dục thì khác, chỉ cần anh muốn trốn, Nhạc Tri Thời sẽ không bao giờ tìm được.
Cậu sẽ lo lắng đến mức bật khóc, khóc đến khi nào Tống Dục không thể chịu đựng nổi mà tự mình chui ra.
Mối quan hệ giữa họ dường như mãi mãi luôn như thế, không thể phân rõ là ai bắt nạt ai.
Cửa ký túc xá đột nhiên bật mở, Tống Dục hoàn hồn liếc mắt nhìn ra cửa, chính là bạn cùng phòng Trần Phương Viên, người này hình như vừa từ bên ngoài trở về, ồn ào kêu mệt, đặt túi lên bàn: “Cứ tưởng sẽ ngập ít nhất một tuần, mình còn đang chờ được nghỉ đây.
Không ngờ hôm nay nước lại rút xuống, quả nhiên chưa tới lúc chính thức ngắm biển mà.”
Vừa nói, anh ta vừa nhìn những chiếc bánh ngọt xếp gọn gàng trên bàn, trong lòng có chút nghi ngờ, liếc mắt nhìn sang bàn của những người bạn cùng phòng khác, sau đó hai tay đút túi quần, lượn đến đứng trước mặt Tống Dục.
“Chậc chậc chậc chậc…”
Tống Dục khó hiểu ngẩng đầu dòm anh chàng, sau đó tầm mắt quay trở lại cuốn sách của mình: “Phát bệnh thần kinh gì thế?”
“Khai thật mau, có phải cậu dẫn bạn gái vào đây không?!”
Tống Dục nhíu mày lật sách, bình tĩnh nói: “Cậu điên à.”
Trần Phương Viên đặt tay lên bàn Tống Dục: “Không cần lừa mình, trên bàn đang bày biện đầy đủ bánh cho chúng ta kia kìa.”
Tống Dục không ngẩng đầu: “Là người nhà gửi đến, mình đặt trên đó.”
“Nhóc ranh.
Trước giờ cậu chưa từng xếp gọn gàng cho bọn mình như vậy.
Mỗi lần mang đồ từ nhà lên đều ném thẳng ở bệ cửa sổ cho bọn mình tự lấy.
Hơn nữa cậu nhìn đi…” Trần Phương Viên chỉ vào bông hoa trên tường của Tống Dục: “Nhìn cái bông hoa nhỏ màu trắng này!”
Trần Phương Viên không hổ là dân diễn lành nghề, anh chàng đứng bên bàn Tống Dục, ngửi mùi hoa như một chú cún con, sau đó thoải mái than thở: “Ôi, chính là mùi của chị dâu.”
Tống Dục nổi hết da gà: “… Cậu bị điên hả?”
“Mình bị mắc chứng cuồng nhan sắc cực kỳ nghiêm trọng, mà người được kẻ mắt mọc trên đỉnh đầu như cậu nhìn trúng chắc chắn phải là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, một bảo bối da trắng dáng đẹp chân dài, mình muốn được ngắm!”
Rõ ràng biết Trần Phương Viên là kẻ thích nói đùa, nhưng Tống Dục dường như vẫn bị tẩy não bởi những lời lảm nhảm của anh chàng, anh thực sự thử so sánh một chút.
Da trắng, dáng đẹp, chân dài, bảo bối… có vẻ không chênh lệch lắm.
Trong mắt Trần Phương Viên, là con lai có khi còn được thêm điểm cộng.
“Mình có cảm giác bàn của mình đã được chị dâu dọn dẹp giúp, cực kỳ sạch sẽ.” Trần Phương Viên nhảy sang bên kia, sờ vào bàn của mình, sạch tới mức không ngờ.
Anh chàng nhớ lại dáng vẻ cái bàn lúc trước: “Mình nhớ trên bàn có mấy quyển sách vứt lung tung, ghế dựa cũng bị lệch.”
Tống Dục không nói nên lời: “Đó là do mình dọn.”
Trần Phương Viên trực tiếp phủ nhận: “Không tin, cậu làm gì tốt đến thế, nhất định là mình có chị dâu rồi.
Mình muốn gặp chị dâu!”
“Nằm mơ đi mà gặp.”
Tống Dục không muốn giải thích người đến là em trai mình, dù sao có nói ra Trần Phương Viên cũng không tin.
Quả nhiên, Trần Phương Viên nhìn thấy đồ vệ sinh cá nhân trong phòng tắm ký túc xá còn chưa kịp thu dọn thì tiếp tục ồn ào:
“Cô ấy còn ở lại qua đêm? Tống Dục, cậu! Cậu được lắm!”
Tống Dục đeo tai nghe vào, thở dài nói: “Mình không phải người như thế, cậu nghĩ nhiều rồi.”
Sau khi Nhạc Tri Thời trở lại trường học được một tuần thì Bồi Nhã tổ chức lễ kỷ niệm 70 năm thành lập.
Nhà trường rất coi trọng lễ kỷ niệm hiếm có này nên tổ chức vô cùng lớn, để hai bên trung học cơ sở và trung học phổ thông giao lưu cùng nhau, linh đình tới mấy hôm.
Nhưng vui vẻ đều thuộc về người khác, thân là học sinh lớp mười hai, Nhạc Tri Thời không có dư thời gian để mà tham gia.
Những dịp như này Bồi Nhã luôn sẵn sàng chi tiền, để kỷ niệm 70 năm thành lập, lãnh đạo nhà trường đã đặc biệt mời một đội nhiếp ảnh chuyên nghiệp đến để quay phim ghi lại sự kiện.
Khi người chẳng hề tham gia hoạt động Nhạc Tri Thời đang cùng các bạn cùng lớp đi bộ từ căn tin đến khu dạy học thì bị đạo diễn đang quay phim ngăn lại, muốn ghi hình một cuộc phỏng vấn ngắn, nói mấy lời chúc mừng.
Các hoạt động kỷ niệm của trường thường bao gồm tiệc tùng và lễ hội văn hóa, phạm vi mời cũng rất rộng.
Đến Tống Dục đã tốt nghiệp ba năm cũng nhận được tin nhắn, nhưng anh thật sự quá bận nên không thể quay về.
Hơn nữa Nhạc Tri Thời không tham gia, Tống Dục cảm thấy không nhất thiết phải về làm gì.
Nhưng tối hôm đó, Tống Dục đang ngồi viết báo cáo trong ký túc xá thì nhận được mấy tin nhắn Wechat liên tiếp từ Lâm Dung, tất cả đều là video và ảnh, hóa ra Lâm Dung đã tự mình chạy đến trường chơi.
[Mẹ: Mẹ đến thăm Nhạc Nhạc, nhân tiện chụp vài tấm cho con xem này!]
Cái kiểu này rõ ràng là thuận tiện tới thăm Nhạc Nhạc.
Tống Dục không hứng thú lắm với những bức ảnh và video mà bà quay, anh tùy ý kéo con trỏ chuột xuống, không có gì mới mẻ.
Đang định tắt đi thì tình cờ Lâm Dung gửi tới một tin nhắn mới, là một bài viết được đăng trên tài khoản công cộng Wechat.
[Mẹ: Tiểu Dục, con nhìn này, trong video này có Nhạc Nhạc, chỗ ba phút mười hai giây!]
Tống Dục nghe vậy mới chịu nhấp vào, liên kết chuyển đến tài khoản Wechat chính thức của trường trung