Tống Dục lịch sự gật đầu với Nam Gia xem như chào hỏi, sau đó đi thẳng tới ngồi đối diện Nhạc Tri Thời.
Giọng anh vẫn vô cảm như cũ, hệt như một con robot dọn phòng có bề ngoài xuất chúng vậy.
“Hôm nay không có bún tiết canh vịt đâu, chỉ có bún Vân Nam thôi.”
“Bún Vân Nam cũng được.” Nhạc Tri Thời rất vui vẻ đón lấy tô bún, nghĩ tới chuyện Nam Gia vừa mới nói, hỏi Tống Dục: “Anh từng tham gia liên hoan nghệ thuật trường hả?”
“Ừm.” Tống Dục gật đầu, cực kì tùy ý chia chén đĩa: “Có ở trong nhóm hùng biện một thời gian.”
Nam Gia cũng cười nói: “Chị với anh trai em còn gặp nhau trong vòng bán kết đấy.
Năm đó cậu ấy là hắc mã trong nhóm tân sinh viên, ban đầu ai cũng nghĩ anh trai em kiệm lời không biết ăn nói, ai ngờ lại là Tứ biện hoàng kim ngầm đó.”
Hắc mã: Ý chỉ một người khiến người ta phải ngạc nhiên, thường sẽ có tài năng ngầm che giấu rồi bất ngờ bộc lộ.
Tứ biện: Người hùng biện ở vị trí thứ tư.
“Không phải anh ấy kiệm lời đâu ạ, chỉ không thích nói chuyện thôi.” Ban đầu Nhạc Tri Thời giúp Tống Dục giải thích.
Nhưng vừa tưởng tượng cảnh Tống Dục mặc âu phục ngồi ở ghế dài trong cuộc thi hùng biện, cậu lập tức thấy kích động.
Nhạc Tri Thời đá mũi chân Tống Dục: “Vậy năm nay anh có tham gia không?”
Tống Dục lắc đầu: “Không có thời gian.
Từ năm ngoái anh đã không tham gia rồi.”
Nam Gia nhún vai: “Lúc trước chị nói chuyện với huấn luyện viên, thầy ấy còn thấy tiếc cho Tống Dục lắm.
Thầy bảo cậu ấy là một tuyển thủ hạt giống rất mạnh, huấn luyện nhị biện tam biện thì dễ, chả thiếu người giỏi, chỉ thiếu tứ biện ưu tú thôi.”
Lúc còn học cấp 3, Nhạc Tri Thời cũng từng tham gia thi hùng biện.
Cậu rất đồng tình với chuyện này: “Đúng thế, đặc biệt là trong những trận ngang sức ngang tài, ai ai cũng đấu đến khó phân cao thấp, vị trí hùng biện càng về sau áp lực càng lớn.
Có đôi khi thắng thua phải dựa cả vào vị trí thứ tư đấy.”
Tống Dục chả để tâm: “Đâu đến mức ấy, nhị biện tam biện vẫn là chủ lực.”
“Dù sao cũng đáng tiếc.” Nam Gia cười với Tống Dục: “Mà chị thấy anh trai em ngoài chuyên ngành của mình ra, những chuyện khác toàn làm chơi chơi thôi, như kiểu thêm chút kinh nghiệm ấy.
Em cũng nên giống anh trai em, thử nhiều thứ chút, đại học mà, phải nắm bắt hết tất cả những cơ hội làm phong phú bản thân.”
Nam Gia không nói nhiều nữa, ăn lẹ cho xong rồi thu dọn đĩa thức ăn, chào hai người họ sau đó rời đi.
Cô luôn rất bận, lúc nào cũng phải chạy tới chạy lui, nhưng mỗi ngày của cô đều rất phong phú.
Không còn người để tám chung, Nhạc Tri Thời vừa yên tĩnh ăn cơm vừa ngồi suy nghĩ, qua một lát bèn gọi: “Tống Dục.”
Tống Dục không thèm ngẩng đầu, “Em bây giờ gọi tên anh, càng ngày càng trôi chảy rồi đó.”
Nhạc Tri Thời gác chân lên đùi Tống Dục: “Thế này thân hơn mà.”
“Sao anh không tham gia vào đội hùng biện nữa thế? Đi sâu vào trong sẽ được vào đội tuyển của trường, nói không chừng còn được tham gia thi tranh giải các thứ đó.”
Dứt lời còn làm nũng, ngọt ngào thỏ thẻ: “Em muốn xem anh thi đấu í.”
Chỉ còn lại hai người, Tống Dục cũng giải thích nhiều hơn: “Ban đầu anh cũng dùng tâm thái sẵn sàng dành thời gian để tham gia, nhưng được hai năm anh phát hiện chuyện này cực kỳ tốn thời gian, phải liên tục luyện tập, vì một luận điểm mà phải đi kiểm tra tìm hiểu tài liệu, phán đoán lối suy luận của đối thủ, tìm con đường phá đi luận điểm của đối phương.
Những thứ ấy đâu phải muốn là có sẵn, vô cùng tiêu hao sức lực và thời gian.
Anh không đủ sức để theo, nên đánh xong trận cuối cùng thì rời đội trước dự kiến.”
Nói xong anh bổ sung: “Vả lại nhiều người đam mê những trận so tài này hơn anh nhiều, nên cho họ cơ hội.”
Nhạc Tri Thời cắn đũa gật gù, cậu phát hiện Tống Dục thật khác với người ta.
Đổi lại người nào đó có tuổi đời bằng với anh được vinh dự tham gia vào đội tuyển, cho dù ban đầu không có lý tưởng tham gia nhưng qua từng trận đấu nhất định sẽ nảy sinh ham muốn giành chiến thắng, sau đó bước lên một con đường khác.
“Ai cũng nói anh rất hợp, rất có thiên phú, anh không cảm thấy bỏ rồi sẽ tiếc nuối lắm sao?”
Tống Dục vặn mở chai nước, uống một ngụm, “Bỏ rồi thấy tiếc nuối, nhưng vốn dĩ là vì làm không tới nên mới không làm nữa.”
Anh đưa chai nước cho Nhạc Tri Thời, ý bảo cậu cũng uống đi, nhìn Nhạc Tri Thời ngoan ngoãn đón lấy, Tống Dục mới giải thích thêm: “Sức lực con người là có hạn, muốn tập trung vào một việc, làm việc đó thật tốt đã rất khó khăn rồi.”
“Lâu lâu em thấy anh cực kỳ giống mấy nhà leo núi lắm ấy.” Nhạc Tri Thời dòm anh, nhoẻn miệng cười.
Tống Dục nhướng mày: “Tại sao?”
“Trước đây chúng mình xem bộ phim tài liệu rồi đó, anh nhớ không? Các nhà leo núi muốn chinh phục đỉnh núi cao hơn ngàn mét so với mực nước biển, ai cũng tập trung hết sức và lên kế hoạch kĩ càng trước khi đi, cả quá trình gần như chỉ có một mục đích duy nhất chính là chinh phục đỉnh núi cao.
Bỏ qua hết thảy những suy nghĩ khác, bền lòng chạy về phía ước mơ.”
Quá trình ấy rất giống với quan điểm sống của Tống Dục, hệt như một thuật toán tối ưu được rút gọn, lược bỏ đi những con đường không cần thiết, giảm bớt mức độ phức tạp, nâng cao hiệu suất.
Nói tới leo núi, tiêu điểm trong mắt Nhạc Tri Thời xa dần, có chút xuất thần.
“Anh nói xem, ba em có phải cũng là người như vậy không?”
Cậu nhìn Tống Dục, nghi hoặc: “Mà sao anh giống ông ấy thế nhỉ?”
Tống Dục im lặng một lúc, nói với Nhạc Tri Thời: “Chú Nhạc không phải là người chỉ làm mỗi một việc, chú ấy rất dũng cảm, dám thử tất cả những chuyện mới mẻ mà chú muốn thử, mở rộng thế giới của mình, đây là một cách sống rất đặc sắc.
Em mới giống với chú ấy.”
Nhạc Tri Thời được khen mà bồn chồn: “Thật không ạ? Anh thấy em giống ông ấy hả?”
Tống Dục gật đầu: “Em là sự tổng hợp từ những ưu điểm của ba mẹ em.”
Mấy câu này mà nói trong lúc ăn cơm có vẻ hơi trịnh trọng, làm Nhạc Tri Thời xấu hổ.
Nhưng cậu hiểu Tống Dục, người này dở nhất là nịnh hót, hẳn đây chính là những lời thật lòng hiếm có của anh.
Ăn cơm xong, hai người họ dọn sạch sẽ mặt bàn, bưng đĩa ăn ra khỏi căn tin.
Mặc dù Nhạc Tri Thời không muốn tách khỏi Tống Dục, nhưng bệnh của cậu đã đỡ nhiều nên phải quay về ký túc xá của mình, mấy ngày nay bạn cùng phòng rất lo lắng cho cậu.
Tống Dục đồng ý, đưa cậu về phòng, buổi chiều Tống Dục còn phải họp nhóm bàn về tiến độ của luận văn, không biết kéo dài tới mấy giờ.
Thời tiết chuyển lạnh nhưng lá cây vẫn ì ạch níu lấy màu sắc của mùa hè.
Nhạc Tri Thời bước đi, bỗng nhiên ngước đầu hỏi Tống Dục: “Anh thấy em nên tham gia thi hùng biện, hay tham gia vào cuộc thi trình diễn thời trang nhỉ?”
Chứng rối loạn lo âu, lúc nào cũng làm ảnh hưởng đến quyết định của cậu cả: “Vậy theo lý thuyết, thi hùng biện có giúp được gì cho chuyên ngành của em không?”
Phía trước có hai chiếc xe lao tới, Tống Dục không vội trả lời mà chuyển qua phía ngoài, âm thầm đổi chỗ với Nhạc Tri Thời.
“Tư duy hùng biện đối với ngành nghề nào cũng tốt cả.” Khi chiếc xe kia đi xa, anh mới giải thích.
Nhạc Tri Thời cẩn thận suy nghĩ rồi gật đầu, lại nghe Tống Dục nói: “Nhưng quan trọng nhất không phải là có giúp được gì không, mà là em có thích hay không.”
Cậu cảm thấy tất cả những kế hoạch chồng chất được đề ra cho cuộc thi hùng biện đều bị Tống Dục lật ngược lại hết, hơn nữa đối phương còn vô cùng hiểu cậu, trực tiếp xuyên thấu tiếng lòng cậu, khiến Nhạc Tri Thời không nhịn cười được, hỏi: “Sao anh biết em thích cái khác?”
Khuôn viên trường vắng vẻ tứ bề yên tĩnh, ven đường hoa quế rụng đầy đất, hương thơm thoang thoảng của đất trời mùa thu làm say lòng người.
Tống Dục và Nhạc Tri Thời giữ nhịp bước đều đều, tần số ổn định, câu trả lời của anh cũng rất bình tĩnh.
“Ngoại trừ việc em thích ai ra, những chuyện khác anh đều hiểu rất rõ.”
Bước chân Nhạc Tri Thời đột nhiên ngừng lại, nhịp bước hoàn toàn bị phá vỡ.
Ở cùng với Tống Dục, nhịp tim của cậu luôn trong trạng thái bất ổn.
Ngày xưa bọn họ bên nhau, Nhạc Tri Thời đã quen với việc đoán động cơ hành động của Tống Dục, từ các biểu tình nho nhỏ trên mặt anh mà tìm manh mối.
Còn hiện tại, đôi lúc anh sẽ trực tiếp thể hiện luôn với cậu, như một chú mèo con mất cảnh giác để lộ ra cái bụng mềm mại của nó.
Chẳng ai cưỡng lại được sự quyến rũ của bụng mèo hết.
Mặc dù tai đỏ hồng, tim đập nhanh, Nhạc Tri Thời vẫn không ngừng kéo anh tiến về phía trước.
Cậu đối mặt với Tống Dục, nhìn thẳng vào mắt anh: “Em sẽ chỉ thích anh thôi.”
“Đến chuyện đơn giản vậy anh cũng không biết, thì anh chẳng lợi hại gì mấy.”
Tống Dục dời ánh mắt từ đôi tai đỏ au của Nhạc Tri Thời sang đôi mắt cậu, hơi buồn cười: “Em đang dùng chiêu khích tướng sao?”
“Em đang nói sự thật thôi.” Nhạc Tri Thời khẽ nghiêng đầu, có chút đắc ý.
Nhìn cậu thế này, Tống Dục kiềm chẳng đặng đưa tay quẹt lên mũi cậu: “Vui vẻ gì đấy?”
Nhạc Tri Thời nói khoác không biết ngượng, bắt lấy tay Tống Dục rồi nắm chặt tay anh: “Em mừng thay anh, bởi vì bây giờ anh đã hoàn toàn hiểu rõ người tên Nhạc Tri Thời rồi.”
Tống Dục bị kỹ thuật ăn nói thần kỳ của Nhạc Tri Thời đánh bại.
Anh phát hiện, trước mặt Nhạc Tri Thời anh sẽ chẳng thể nào che giấu những mặt trái của cảm xúc, vì nó vừa xuất hiện đã bị vài câu của Nhạc Tri Thời giết