Bình thường nếu bị hiểu lầm, Nhạc Tri Thời sẽ thấy hơi tức giận.
Nhưng bị Tống Dục hiểu lầm lại là cảm giác khác, tim đập rộn cả lên.
Cậu vừa đi vừa nhắn tin giải thích với Tống Dục.
Nam Gia sợ cậu đụng phải người khác, nên nắm lấy khuỷu tay áo cậu dẫn đường.
[Nhạc Nhạc: Đều tại anh cả đấy.
Môi và lưỡi của em bị rách rồi, vết thương trên môi đã đóng vảy còn đầu lưỡi thì thành vết loét luôn ấy.]
Hai giây sau lại gửi thêm một câu.
[Nhạc Nhạc: Đau quá àaaaa.]
Cậu cảm thấy mình giải thích có hơi nghiêm túc quá, nên Tống Dục không trả lời mà trực tiếp gọi điện thoại.
Đúng lúc Nhạc Tri Thời cùng với những bệnh nhân khác ra khỏi phòng khám, cậu đứng ở hành lang đông người qua lại nhận điện thoại của Tống Dục.
Nghe thấy giọng Tống Dục, Nhạc Tri Thời quên sạch việc bị anh hiểu lầm.
Tống Dục hỏi cậu có đau không, cậu nói không đau, cứ như tin nhắn vừa gửi đã bị cậu nhai mất rồi vậy.
“Anh ở bên đó có lạnh không?” Nhạc Tri Thời xoay mặt vào tường nghe điện thoại, y như bị phạt đứng.
“Ừm.”
“Vậy anh đừng để bị bệnh, chị Nam Gia ốm rồi đó.” Nhạc Tri Thời cụng trán vào tường: “Bệnh viện đông người quá.”
“Em cùng cô ấy đến bệnh viện à?” Giọng điệu của Tống Dục thay đổi rõ ràng.
Nhạc Tri Thời gật đầu với vách tường: “Dạ, bọn em mới họp xong, vừa hay em muốn đến bệnh viện lấy thuốc lở miệng.
Em không thích đến bệnh viện một mình, giống như ăn lẩu một mình ấy, cảm giác thật đáng thương.”
“Vậy sao?” Ở đầu dây bên kia, dường như Tống Dục thở dài, khá rõ ràng nhưng cũng rất nhanh.
Nhạc Tri Thời nhạy bén như bé cún con, lập tức cảm nhận được.
Còn chưa kịp hỏi, Tống Dục đã nói một câu không liên quan đến chủ đề: “Vừa rồi người đón tiếp bọn anh bảo, buổi tối ở đây rất lạnh.”
Nhạc Tri Thời nhíu mày: “Phương Bắc lò sưởi phổ biến lắm mà? Sao không bật lên cho các anh?”
“Giờ chưa đến lúc bật sưởi.” Tống Dục cố ý nói thêm: “Chăn bông cần phải dày hơn chút.” Lời nói ẩn ý ước nguyện sâu xa này, phát ra từ miệng anh nghe không hài hòa chút nào.
Nói được vài câu, tâm trí Nhạc Tri Thời đã xoắn cả lại, lo lắng hỏi han, quan tâm ngược xuôi, người nào không biết còn tưởng Tống Dục bị bệnh nặng lắm.
“Anh có thể đổ nước nóng vào chai thủy tinh rồi đặt trong chăn, như thế sẽ ấm hơn rất nhiều, nhưng anh đừng để bị bỏng đấy.
À không được, không nên đổ nước nóng vào chai thủy tinh, rất dễ vỡ, có thể bị thương mất.
Dùng chai nước khoáng thì sẽ bị biến dạng, hay là anh mua một…”
Tống Dục bật cười, Nhạc Tri Thời đột nhiên ngây người, cũng thấy bản thân buồn cười thật, rõ ràng Tống Dục độc lập như thế, cậu lại ra vẻ người lớn dạy anh cách giữ ấm.
“Anh đang cười em à?” Nhạc Tri Thời nhìn chằm chằm mũi chân mình.
“Anh đang nhớ em.” So với cách thể hiện ý muốn được quan tâm vòng vèo trước đây, lần này Tống Dục thành thật nói thẳng ra.
“Thân nhiệt của em hình như cao hơn của anh.” Tống Dục lại nói, lấp liếm như đúng rồi: “Nếu buổi tối đi ngủ có em làm ấm giường, hữu dụng hơn bình giữ nhiệt và túi sưởi ấm nhiều.”
“Cái gì mà ‘hữu dụng’ chứ, dùng từ thực dụng lắm rồi nhé anh khoá trên Tống Dục.” Giọng Nhạc Tri Thời hơi không hài lòng, ngay cả cách xưng hô cũng đổi luôn.
“Chỉ là cách nói khác thôi.” Giọng nói trầm thấp của Tống Dục không hề lạnh lùng, mà mang theo chút ý cười nhẹ: “Em khoá dưới, anh muốn ôm em ngủ.”
Lỗ tai Nhạc Tri Thời chợt nóng lên.
Không biết tại sao, cách xưng hô anh khoá trên em khoá dưới đơn giản này cũng khiến cậu ngượng đỏ mặt, rõ ràng do mình gọi trước.
Cậu im lặng vài giây, Tống Dục cũng không lên tiếng.
Nam Gia từ trong phòng khám đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Nhạc Tri Thời vội nói phải cúp máy, dặn anh ăn cơm đầy đủ, ngủ sớm một chút.
Nhưng Tống Dục cố tình nấn ná, tiếp tục nói chuyện, hệt như chú mèo không muốn con sen chơi game mà cố ý vươn móng vuốt cào cào quậy phá.
“Ngủ không được thì làm sao bây giờ?”
“Ngủ không được…” Nhạc Tri Thời ngẩng đầu, đối diện tầm mắt của Nam Gia, đối phương đang nhìn cậu cười trêu chọc, làm cậu xấu hổ gãi gãi đầu.
“Không ngủ được có thể gọi điện thoại cho em.” Rồi cậu hạ thấp giọng nói nốt bốn chữ: “Em dỗ anh ngủ.”
Tống Dục cũng chỉ nhây đến đó rồi thôi: “Ừ, em đi đi.”
Mèo nhỏ cuối cùng cũng thu móng vuốt, kiêu ngạo lúc lắc đuôi chầm chậm rồi quay đít bỏ đi.
Cậu cúp điện thoại, Nam Gia đeo khẩu trang nhẹ nhàng ‘chậc chậc’ vài tiếng, chắp tay sau lưng đi đến trước mặt Nhạc Tri Thời, cố ý ghé sát cậu hỏi: “Dỗ ai thế?”
Nhạc Tri Thời chột dạ nhét điện thoại vào túi, kéo mũ trùm sau áo lên: “… Con mèo nhà em.”
Nam Gia gật đầu đầy ẩn ý: ”Ồ thì ra là quàng thượng.” Cô vỗ vỗ lưng Nhạc Tri Thời, cảm thán nói: “Thật không dễ dàng gì mà! Nhỏ xíu vậy đã có chủ rồi.”
Nhạc Tri Thời kéo khóa lên một chút, nắm lấy cánh tay Nam Gia dẫn xuống lầu: “Chúng ta đi lấy thuốc nào đàn chị.”
Cuộc thi đúng là không đơn giản như trong tưởng tượng.
Ngoài thời gian lên lớp và làm bài tập, Nhạc Tri Thời còn phải bổ sung kiến thức về thiết kế thời trang.
Mặc dù đa số người xem đây là hoạt động lấy không khí, chỉ cần số đông, thậm chí có người còn thấy lãng phí thời gian nhưng Nhạc Tri Thời rất nghiêm túc hoàn thành.
Trưa thứ Tư, họ lại mở cuộc họp.
Lần này Nam Gia nói rất nhiều thông tin đã thu thập được.
Ví dụ như, số lượng người mẫu cần thiết cho cuộc thi này là ba mươi đến năm mươi người, bắt buộc là sinh viên trong trường, không được bỏ tiền thuê người mẫu chuyên nghiệp, ngoài ra xưởng may cũng hỗ trợ bọn họ may quần áo.
Hai tin tức này đều không có lợi cho họ.
Người mẫu bắt buộc là sinh viên trong trường, đồng nghĩa phải sớm “cướp” được những người phù hợp nhất.
Cho phép hỗ trợ từ bên ngoài, vậy thì Từ Lâm của viện Truyền Thông có thể “gần quan được ban lộc” rồi.
Còn có tin tức tệ hơn, một trong những giám khảo vòng thi cuối cùng là bạn của mẹ Từ Lâm, quan hệ không hề tầm thường.
“Tớ cảm thấy chúng ta là bia đỡ đạn trong những vật hy sinh.” Họp mặt xong, mấy người bọn họ đi ăn cùng nhau.
Thứ Hai đầu tuần nên nhà ăn chật kín người, mọi người chậm rãi di chuyển cùng đĩa đồ ăn: “Đến người mẫu còn không biết có tìm nổi không.”
Trần Bì uống ngụm sữa đậu nành nóng hổi mới mua: “Haiz, hạ thấp yêu cầu xuống chút.
Người ta tìm mẫu 1m8, chúng ta tìm 1m75 thôi.
Được không đàn chị?”
Nam Gia ăn lạt miệng nên chỉ lấy một phần cháo, sau đó cô dẫn bọn họ đi tìm bàn trống ngồi xuống: “Không sao, về người mẫu không cần lo lắng.
Chị là quản lý đội bóng rổ, chân dài tay dài không chỗ nào nhiều bằng chỗ chị.”
“Oa!” Trần Bì nói rất khoa trương: “Quản lý đội bóng rổ ngầu lắm.
Hồi nhỏ em đọc bộ ‘Slam Dunk’, bị Haruko Akagi làm cho mê mẩn.
Chị, trong đội bóng rổ nhất định có rất nhiều người theo đuổi chị nhỉ.”
Nhạc Tri Thời vừa nhét một miếng dưa hấu vào miệng, phồng má cắt ngang: “Không chỉ có đội bóng rổ…”
Khúc Trực nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên nói: “Vậy bây giờ đàn chị đang độc thân, có thể tiếp nhận sự theo đuổi của người khác.”
Mái tóc ngắn màu lam xám của cô nàng được buộc đơn giản thành đuôi ngựa sau đầu, đội thêm một chiếc mũ bóng chày màu đen, lộ ra ánh mắt sâu sắc dưới vành mũ.
“Đúng vậy.” Nhạc Tri Thời không nghe ra ý trong lời cô nàng, gật đầu khai một tàn nhẫn: “Chị ấy độc thân đến nỗi, cần tớ đi khám bệnh cùng kia kìa.”
Nam Gia quay đầu trừng Nhạc Tri Thời: “Nói vậy là em không muốn đi cùng chị à?” Lát sau thì ghẹo: “Ỏ, cũng phải thôi, dù sao chị đây cũng đâu phải mèo nhỏ dễ thương nào đó.”
Nhạc Tri Thời suýt sặc dưa hấu, ho sù sụ.
Tiểu Kỳ nãy giờ vẫn im lặng, mở đôi mắt to tròn chăm chú nhìn Nhạc Tri Thời và Nam Gia, cắn đầu đũa, đột nhiên nói nhỏ: “Hóa ra hai người không phải là quan hệ ấy à.”
Nam Gia bật cười khúc khích: “Không phải, bọn này thân thiết như chị em thôi.”
Mọi người vừa ăn vừa tán gẫu, Nam Gia chỉ húp chút cháo.
Nhạc Tri Thời hỏi cô có muốn ăn cơm không, Nam Gia nói muốn uống chút canh nóng, định đứng dậy đi mua thì Khúc Trực ngồi đối diện đã nhanh hơn một bước, cầm thẻ cơm: “Để em đi cho, bún được không?” Nhạc Tri Thời quan sát thấy ngón tay của cô nàng rất dài, làn da trắng ngần, móng tay cắt ngắn sạch sẽ.
“À, được.” Nam Gia hơi ngại: “Hay để chị đi cho.”
“Bị bệnh thì nghỉ ngơi nhiều chút.” Khúc Trực đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đôi mắt cô nàng rất đẹp, dáng vẻ thì năng động ga lăng, khi nói chuyện không có nhiều biểu cảm nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo Nam Gia: “Chị có phải kiêng gì không? “
“Không có.” Nam Gia cũng nhìn cô nàng.
Nhạc Tri Thời cảm thấy bản thân vừa phát hiện ra điều gì đó, vô cùng vi diệu.
Khúc Trực vừa đi, mấy người ở học viện Luật đang ăn cơm cũng nghe thấy tiếng cười ồn ào cách đó không xa.
Lúc họ tiến lại gần, Nhạc Tri Thời ngẩng đầu nhìn, thì ra là Từ Lâm.
Vẫn là dáng vẻ như lần đầu gặp mặt, vầng trăng được các ngôi sao vây lấy.
Nhưng lần này cậu ta không đeo chiếc kính cam to tổ bố nữa, đổi thành áo bó sát màu đỏ rất bắt mắt, tóc tai cũng được chải chuốt tỉ mỉ.
Hình như Từ Lâm nhìn thấy Nhạc Tri Thời trước, thế là cậu ta mang theo đám người kia đi về phía bên này.
“Đó không phải là người của khoa Truyền Thông sao?” Trần Bì híp mắt đánh giá: “Có ai ở đây quen cậu ta không?”
“Tớ từng gặp qua.” Nhạc Tri Thời vừa nói xong, Từ Lâm đã ngồi xuống bàn của bọn họ.
“Này, cục cưng con lai.” Từ Lâm đút hai tay vào túi, sảng khoái chào hỏi: “Tôi đã coi danh sách những người vào