Chất Dị Ứng Đáng Yêu

“thân Phận Người Yêu”


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Nhạc Tri Thời cảm thấy có lẽ bản thân bị bệnh thiếu tỉnh táo, nên mới hôn Tống Dục trước mặt mọi người.
Cậu vẫn chưa hết thở dốc, còn rất yếu ớt, nên khi cậu lùi lại nom hơi đáng thương.

Nhạc Tri Thời rất hoảng, ho sù sụ, thực sự hy vọng những người khác ở đây không thấy hành động ngốc nghếch của mình, càng mong Tống Dục không bối rối vì những gì cậu vừa làm.
Nhưng Tống Dục chỉ mặt đối mặt ôm cậu, giơ tay xoa dịu sau cổ cậu: “Không sao.” Anh cầm ly nước trên sàn, ôm Nhạc Tri Thời dìu cậu đứng lên, nói với nhân viên đang sững sờ bên cạnh: “Xin lỗi, bệnh suyễn của bạn trai tôi phát tác, ảnh hưởng đến công việc của mọi người, tôi muốn gọi một ly nước ấm, phiền cô thêm chút đường.”
Nhân viên giật mình, lập tức gật đầu: “Được, các cậu ngồi trước đi.”
Tống Dục đỡ Nhạc Tri Thời đến ghế sofa, hôn trán cậu: “Chờ anh chút.”
Anh chạy tới trước tủ quầy, nửa ngồi nhặt đồ của Nhạc Tri Thời bị rơi trên sàn, kiểm tra thuốc cậu mang theo, lấy số thuốc đã được kê từ hộp nhôm ra, thu dọn balo rồi đẩy vali qua cùng.
Nhạc Tri Thời dựa vào bàn, Tống Dục chỉ thấy vừa đáng thương vừa bất lực.

Anh bước qua, ngồi xuống cạnh Nhạc Tri Thời, ôm vào lòng rồi vuốt lưng cậu.
“Chưa ăn gì cả, sao lại bị dị ứng?” Tống Dục nhẹ giọng hỏi cậu.
Nhạc Tri Thời vùi mặt trong hõm vai anh, cảm giác áo khoác Tống Dục hơi ướt: “Em xui quá, sơ ý đụng trúng bạn nhân viên vận chuyển bột mì, thật ra chỉ bay có chút xíu, đúng lúc em hít phải.” Giọng cậu còn hơi yếu, dường như Tống Dục để ý nên ôm cậu rất nhẹ.
“May là em nghe lời, mang thuốc bên người.” Tống Dục xoa tóc Nhạc Tri Thời, đưa viên thuốc trong tay cho cậu: “Còn triệu chứng khác không?”
“Tạm thời thì không ạ.” Nhạc Tri Thời lắc đầu.
Tống Dục mặc áo khoác màu đen, Nhạc Tri Thời phát hiện rất nhiều bọt nước li ti dính trên áo anh, như dính mưa phùn.

Điều này nhắc nhở cậu, Tống Dục không nên xuất hiện ở đây vào lúc này.
“Anh đang ở Tây Bắc mà? Rõ ràng anh bảo ngày kia mới về.”
“Anh nói đó là kế hoạch ban đầu, vốn dĩ người bên phòng thí nghiệm muốn ở chơi mấy hôm, coi như du lịch tập thể.

Nhưng anh vẫn muốn về sớm, sau đó em nói muốn đi Quảng Châu, đưa anh xem số hiệu chuyến bay.

Thế là anh quyết định đi Quảng Châu.” Tay Tống Dục khẽ vỗ lưng cậu: “Nhưng anh không mua được vé đi Quảng Châu sớm nhất, sáng lại thấy tin bão, sợ có chuyện nên anh gọi cho công ty hàng không, biết các em sẽ chuyển địa điểm hạ cánh.”
“Vé đến Trường Sa rất dễ mua, anh bay qua luôn.”
Anh thuật lại quyết định đầy trắc trở bằng giọng bình tĩnh đến mức lạ thường, cũng tránh không nhắc đến mục đích về sớm và đến Trường Sa, nghe như đi công tác, bình tĩnh hơn cả hành khách bị delay.
“Thảo nào em gọi anh mãi không được.” Nhạc Tri Thời nghĩ, ra là vì đang ở trên máy bay.

Cậu dựa vào người Tống Dục, buồn bực hỏi anh: “Nhỡ em bay rồi thì sao? Anh đi một chuyến công cốc.”
“Không đâu, tạm thời em không thể bay tới Quảng Châu được, máy bay bị hoãn thì em sẽ chờ ở sân bay, chứ không chọn đi bằng phương tiện khác, đâu gấp đến mức đó.”
Anh như máy dự đoán: “Sau khi hãng hàng không sau khi thông báo delay, chắc em sẽ ở lại sân bay, xem vài tập anime, ăn gì đó rồi chờ tiếp.”
Nói trúng phóc.
Nhạc Tri Thời hít mũi, nhổm ra khỏi ngực anh, chợt phát hiện nữ sinh ngồi bàn xéo đối diện nhìn họ chằm chằm, cậu sực nhớ cử chỉ của mình và Tống Dục quá thân mật.

Nhạc Tri Thời lùi lại, bướng bỉnh nói với Tống Dục: “Nên anh thà mạo hiểm chứ không chịu nói với em là anh tới đây.”
Tống Dục im lặng, lộ ra vẻ mặt như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.


Tình cờ nhân viên bưng nước đường nóng lên, còn tặng một ly Americano nóng.
Nhạc Tri Thời cảm ơn cô, nói mình làm phiền họ, phục vụ hoảng hốt: “Đâu có, chúng tôi phải xin lỗi cậu mới đúng, vì mặt tiền cửa hàng bên sân bay tu sửa nên cửa sau không mở được.

Sáng nay người giao hàng đưa thiếu hai túi, vô tình đụng cậu, nguy hiểm thật đó.”
“Không sao ạ.” Nhạc Tri Thời cười với cô.
“Cậu không sao thì tốt quá, hồi nãy làm tôi sợ xỉu.” Phục vụ nói, lại nhìn Tống Dục, nhịn không được khen ngợi: “Bạn trai cậu đáng tin thật.”
“À…” Bí mật Nhạc Tri Thời che giấu lâu nay, không quen khi người ngoài biết quan hệ của họ, xấu hổ chẳng biết nên nói gì: “…Cảm ơn.”
“Hai người xứng đôi lắm.” Biểu cảm của nữ phục vụ như mấy cô gái nhỏ e thẹn, cầm khay che nửa mặt: “Không quấy rầy hai người nữa, cần gì cứ bảo tôi.”
“Được.” Nhạc Tri Thời nhìn cô rời đi, đắm chìm trong cảm giác vui vẻ khi có người khen Tống Dục đáng tin, cẩn thận bưng ly nước uống thuốc, còn chưa kịp nuốt thì nghe Tống Dục hỏi: “Em thích được báo trước hơn à?”
“Hử?” Nhạc Tri Thời uống một ngụm lớn nước, miệng phồng to, tròn mắt ngơ ngác nhìn anh.
“Anh đột nhiên xuất hiện, em thấy không vui à?” Tống Dục lại hỏi.
Nhạc Tri Thời cuống quít nuốt viên thuốc, ngẩng đầu sốt ruột nói không có: “Em chỉ thấy lạ sao anh không bảo em, nhỡ đi phí công thì sao…” Cậu nói một nửa, bỗng nhiên ngẩn người như phát hiện điều gì, sờ cánh tay Tống Dục.
“Anh, anh muốn tạo bất ngờ cho em sao?” Nhạc Tri Thời nghiêng đầu.
Tống Dục ho khan một tiếng, quay ra bưng ly nước uống ngụm, đặt ly xuống cũng không nhìn Nhạc Tri Thời: “Anh không muốn nói.”
Nhạc Tri Thời nhìn chằm chằm anh mấy giây, rất vui vẻ nhào vào lòng anh: “Cảm ơn anh.”
“Ban đầu em nghĩ một mình tới Quảng Châu vẫn ổn, anh không tới cũng chẳng sao cả, ai ngờ máy bay bị delay còn gặp rắc rối nữa chứ.” Cậu ôm Tống Dục, ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt hồn nhiên: “Nhưng anh vừa đến, chút rắc rối ấy cũng trở nên đáng giá!”
Vốn cho rằng sau khi phát bệnh sẽ phải xấu hổ thu dọn hiện trường, rời khỏi cửa hàng rồi tiếp tục chờ đợi, lủi thủi lên máy bay đến thành phố xa lạ.
Nhưng Tống Dục không để những chuyện này xảy ra.
Tuy anh có hơi mất tự nhiên, không chịu thừa nhận mình muốn tạo bất ngờ, nhưng ngoài anh ra thì chẳng còn ai luôn xuất hiện đầu tiên khi Nhạc Tri Thời cần nhất cả.
Tống Dục ôm cậu, cơ thể dần thả lỏng.
Lúc gọi Nhạc Tri Thời anh vừa bước xuống máy bay, cứ tưởng rất nhanh sẽ gặp nhau, cảm xúc ngọt ngào vui vẻ phun trào trong lòng, nhưng chưa đi được mấy bước đã nghe tiếng ho khan bên kia điện thoại.

Anh đã quên mình chạy đến đây thế nào, điên cuồng tìm kiếm cửa hàng bánh kem mà Nhạc Tri Thời nói ra sao, chắc chắn trông anh rất nhếch nhác, rất khác lạ.
“Không được nói phiền, anh không thích.” Tống Dục cúi xuống hôn đầu cậu.
Nghỉ ngơi một chốc, hai người rời sân bay.

Thời tiết ảnh hưởng rất lớn đến quá trình bay, Tống Dục sợ không an toàn nên mua vé tàu cao tốc từ Trường Sa đến Quảng Châu, đăng ký tiêm tạm một liều ở bệnh viện gần nhà ga, chưa kịp ăn cơm, Tống Dục vội vàng đi mua cho cậu một phần cơm thịt xào ớt với bánh dầu đường*, dỗ cậu ăn trong phòng tiêm ở bệnh viện.
(*Hai món nổi tiếng ở Trường Sa, tỉnh Hồ Nam, món cơm thịt xào ớt là thịt xào với ớt chuông đỏ rồi trộn cơm nóng, bánh dầu đường làm từ bột nếp.)
“Cái này ngon ghê, mềm mà ngọt lắm.” Cậu định đút cho Tống Dục, lại bị Tống Dục tránh đi.
“Quá ngọt.” Tống Dục nhường cậu ăn hết.
Nốt dị ứng màu hồng đã lặn nhiều, nhưng tác dụng phụ của thuốc dị ứng làm đầu cậu lờ đờ và sợ lạnh.

Nhạc Tri Thời cũng không rầu vì bệnh, ở nơi xa lạ này, cậu có thể luôn nắm tay Tống Dục, không ai biết quan hệ giữa họ phức tạp thế nào.
Bão, mưa to, sự cố khẩn cấp, những điều ngoài ý muốn kia tạo thành một kế hoạch chạy trốn hoàn hảo, để cậu và Tống Dục tạm thời cởi bỏ danh nghĩa “anh em” làm một đôi tình nhân bình thường, mặc kệ ánh mắt người đời.
Tàu cao tốc đông nghìn nghịt, Tống Dục mua vé gấp nên chỗ ngồi của hai người không cạnh nhau.


Nhạc Tri Thời không nói gì, Tống Dục luôn ghét phiền toái, xách vali hai người đi trước, chủ động tìm hành khách ngồi cạnh Nhạc Tri Thời, một cô gái trẻ, nhẹ nhàng hỏi cô có thể đổi chỗ không.
Cô gái nhìn Tống Dục, vừa hoảng vừa thẹn: “Anh muốn ngồi chỗ tôi sao?”
“Đúng.” Tống Dục nghiêng người để cô nhìn Nhạc Tri Thời: “Chúng tôi không mua được vé kề nhau.”
“À, thế hả.” Ngay khi thấy Nhạc Tri Thời, ánh mắt cô gái sáng lên, vội đứng dậy, “Vậy chỗ anh ở đâu?”
“12A, ghế gần cửa sổ.”
Thật ra vị trí này cùng một hàng, cô gái nhanh chóng đồng ý, Tống Dục cảm ơn, cô cứ xua tay bảo không có gì.
Tống Dục để Nhạc Tri Thời ngồi gần cửa sổ, anh xếp vali vào góc rồi cởi áo khoác đắp trên người Nhạc Tri Thời.
“Em cứ tò mò mãi, sao tàu cao tốc không có ghế E nhỉ?” Ánh đèn trong toa khiến màu tóc Nhạc Tri Thời trông thật mềm mại, ánh lên vệt sáng mờ ảo vàng kim nhàn nhạt.
“Hình như bắt chước máy bay*.” Tống Dục cũng ngồi xuống, không gian ghế hạng hai khá hẹp, chân anh chẳng duỗi ra được, vô cùng bất tiện.
(*Giải thích phụ: trước kia máy bay thường chỉ có một lối đi, một hàng có 6 ghế chia thành ABCDEF, mặc định AF cạnh cửa sổ, CD bên hành lang và BE nằm giữa mỗi bên.

Tàu cao tốc cũng dùng cách xếp này để phù hợp với tiêu chuẩn quốc tế.

Theo cách chia đó, E tiêu biến thành lối đi đối với tàu có tối đa 5 chỗ ngồi liên tiếp.)

Nhạc Tri Thời gật gù, nói tiếng Nhật “Thì ra là thế”, cái tay dưới áo khoác lén dịch chuyển, hạ tay vịn của mình xuống hẳn, tìm tay vịn bên ghế Tống Dục nhưng mò trúng cánh tay Tống Dục nên tiện thể sờ cơ bắp luôn.
Đang định hạ tay vịn ghế anh xuống, cô gái vừa nãy bỗng bước đến chỗ họ, Nhạc Tri Thời ngước mắt, thấy cô mím môi nói với Tống Dục: “Ưm, ngại quá, anh có tiện thêm Wechat không ạ?”
Lúc này Tống Dục mới ngẩng đầu nhìn cô, nhưng trong tàu rất ồn, sự chú ý của anh dồn lên hết lên tay Nhạc Tri Thời, hoàn toàn không nghe những gì cô vừa nói: “Gì cơ?”
“Tôi muốn thêm Wechat anh.” Cô gái hơi thẹn: “Nếu được.”
Nếu không phải mới đổi chỗ với cô, Tống Dục chắc chắn sẽ lạnh lùng từ chối như trước đây, nhưng tình huống hiện tại hơi khó.

Nếu từ chối, khả năng cao đối phương sẽ đòi lại chỗ ngồi.
So với việc ngồi cùng Nhạc Tri Thời, chuyện trao đổi Wechat chẳng là chi.
Đang định lấy di động, Nhạc Tri Thời bỗng xốc áo khoác, giọng không lớn không nhỏ nhưng rất thẳng thắn

nói với cô: “Anh ấy là bạn trai của tôi.”
Phản ứng đầu tiên của Tống Dục là khoác áo khoác lại cho Nhạc Tri Thời, sau đó mới kịp hiểu mấy câu Nhạc Tri Thời vừa nói, hơi bất ngờ quay sang nhìn cậu.
Vẻ mặt cô gái lập tức trở nên xấu hổ, dòm Nhạc Tri Thời và Tống Dục hai lượt, chưa tin lắm: “…Thật á?”
“Thật.” Con ngươi sáng màu của Nhạc Tri Thời sáng ngời dưới ánh đèn, lời nói rất thẳng thắn nhưng mang đến cảm giác kỳ diệu khiến người ta khó lòng phản bác: “Bạn đừng tìm anh ấy xin Wechat được không? Tôi sẽ ghen.”
Tống Dục ngoảnh qua nhìn cậu: “Em sẽ ghen ư?”
“Ghen chứ.” Nhạc Tri Thời cười với anh, khóe miệng Tống Dục cũng thoáng nhếch nhưng bị ý chí mạnh mẽ của anh đè xuống.
Cô gái nhìn họ, trong lòng hiểu rõ, cô xin lỗi rồi chuẩn bị rời đi.

Nhưng Nhạc Tri Thời vội vàng gọi cô lại, lấy mousse xoài mua ở cửa hàng ra tặng cô.

Thấy ý cười quay về trên mặt cô, trong lòng Nhạc Tri Thời mới dễ chịu hơn chút.
“Đây là lần đầu tiên em làm chuyện này.” Cậu đè tay vịn của Tống Dục, tựa vào cạnh anh, thì thầm: “Hy vọng cô ấy không khó chịu.”

Tống Dục mỉm cười, thấy cậu đáng yêu quá.
“Anh cười gì?”
“Không có gì, nhìn em rất giống cún con, ỷ có chủ nhân bên cạnh nên gây hấn với người ta.”
Nhạc Tri Thời không hài lòng với hình dung này, vịn vai anh đối mặt với anh: “Em đâu có hư dữ vậy.”
“Ừ.” Tống Dục sờ cằm cậu.
Tàu bắt đầu chạy, Nhạc Tri Thời nhỏ giọng trò chuyện câu được câu không với Tống Dục, lén kéo tay anh dưới áo khoác mà nghịch.
“Phục vụ ở tiệm bánh nói tụi mình xứng đôi.” Nhạc Tri Thời nói nhỏ: “Anh có nghe không?”
Tống Dục lắc đầu, lúc đó anh đang đắm chìm trong cảm giác thất bại vì tạo bất ngờ hụt, chả nghe thấy gì.
Nhưng sau đó anh bảo: “Có điều anh cũng đồng quan điểm với cô ấy.”
Nhạc Tri Thời bị vẻ nghiêm trang của anh chọc cười, nhéo tay anh: “Sao anh lại tán đồng?”
Vốn chỉ tùy tiện hỏi, không mong nhận được câu trả lời, nhưng Tống Dục lại đáp thật: “Theo quan niệm chung của mọi người bây giờ, chuyện xứng đôi đều dựa vào các tiêu chuẩn: Nhan sắc, vóc dáng, bằng cấp, thu nhập và hoàn cảnh gia đình.”
Anh như đang nghiêm túc trả lời vấn đề học thuật nào đó, phân tích kỹ càng, thái độ cẩn thận, “Nhan sắc, vóc dáng đều thuộc về khía cạnh thẩm mỹ, không có đáp án chuẩn…”
“Em rất thích khuôn mặt anh.” Nhạc Tri Thời nhỏ giọng cướp lời.
Tống Dục quay sang, nhướng mày: “Chỉ mặt thôi à?”
“…” Nhạc Tri Thời lại nói nhỏ: “Vóc dáng nữa.”
Tống Dục có vẻ hài lòng hơn xíu, Nhạc Tri Thời dán sát vào hỏi khẽ: “Vậy anh thấy em trông được không?”
Lúc hỏi câu này, Nhạc Tri Thời cách anh rất gần, loáng thoáng thấy được lông tơ li ti mềm mại trên mặt dưới ánh sáng, khung xương kiểu Tây hài hòa với làn da mịn màng của người phương Đông, hàng mi dày và dài cùng đồng tử màu nâu trong veo, khi cậu chớp mắt luôn toát vẻ thanh thuần khác với người thường.
Dùng khuôn mặt này hỏi câu đó…
“Anh không biết em có đẹp hay không!” Tống Dục cố ý nói.
Nhìn đôi mắt cún con tổn thương của Nhạc Tri Thời, Tống Dục bật cười: “Em chẳng hiểu gì về bản thân cả.”
Ý là đẹp và anh thích nó, Nhạc Tri Thời lập tức vui trở lại.
Tống Dục tiếp tục tính tiêu chuẩn của mình: “Bằng cấp, chúng ta học chung trường.

Thu nhập, dù giờ chưa có.nhưng sau này em làm luật sư, thu nhập chắc rất khả quan.

Thu nhập sau này của anh cũng chẳng đến mức không nuôi nổi em.”
Từ nuôi khiến Nhạc Tri Thời vô cùng thích thú, vui vẻ vuốt ve cánh tay Tống Dục.
“Về hoàn cảnh gia đình…”
Nói đến tiêu chuẩn cuối cùng, hai người không hẹn mà cùng im lặng như tự giễu, Tống Dục cười: “Nếu ba em vẫn còn, chúng ta xem như quen thân đã lâu, ba em không còn thì chúng ta là người một nhà.

Cũng môn đăng hộ đối theo nghĩa nào đó.”
Nhạc Tri Thời ngẩng đầu, tựa vào vai anh không muốn xa rời.
“Như vậy xem ra, chúng ta thật sự rất xứng đôi, anh nhỉ?”
Cậu quan tâm cảm xúc Tống Dục nhất, mấy tiêu chuẩn này chẳng là nghĩa lý gì cả.
Cuộc chạy trốn này đã định sẵn là trốn vào mưa rào gió lớn, không phù hợp với trái tim nhạy cảm.
Vết mưa xuất hiện ngoài cửa sổ, trong đêm đen, hạt mưa rơi lên kính vô cùng sáng chói.

Nhạc Tri Thời mơ màng dựa vào vai Tống Dục, kể anh nghe sáng ngồi máy bay cũng thế, trời mưa, rất đông người.
“Máy bay xóc nảy dữ lắm, em rất sợ.”
Tống Dục sờ mặt cậu, kéo áo khoác bị tuột giúp cậu.
“Em nghĩ đến bộ phim tai nạn máy bay mà tụi mình cùng xem.”
“Không nghiêm trọng đến vậy.” Tống Dục nói: “Chuyển hướng hạ cánh rất bình thường.”
Nhạc Tri Thời nhớ lại cảm giác lúc đó, trong lòng vẫn khủng hoảng.


Cậu biết Tống Dục sẽ nghĩ cậu trẻ con, ngây thơ, nhưng Nhạc Tri Thời có nỗi sợ trời sinh với tai nạn.
“Em tưởng các tiếp viên sẽ cho giấy viết di thư, em cũng nghĩ xong nội dung rồi.”
Nói đúng hơn, cậu đã viết một phần trong app ghi nhớ.
Tống Dục cảm thấy Nhạc Tri Thời rất đáng yêu, nhưng ngẫm kĩ anh lại sợ, thậm chí hơi khó chịu.

Nhưng anh không muốn tỏ ra quá băn khoăn lo lắng, vờ hỏi nhỏ: “Muốn viết gì?”
“Ừm…” Trong lòng Nhạc Tri Thời chọn tới chọn lui bức di thư đơn giản, đọc phần không quan trọng cho Tống Dục nghe: “Có tổng cộng hơn 13.000 tệ tiền tiết kiệm trong di động và thẻ ngân hàng, nhưng em còn nợ Hoa Bối hai ngàn, nhờ anh dùng tiền đó trả hết dùm em, bằng không em sẽ chết không nhắm mắt.

Tiền dư chia thành 3 phần, cho anh, dì Dung và chú.”
“Có hai quyển vẽ vật thực anh tặng em, đốt hết cho em nhé? Dù em biết như này rất mê tín, những thứ khác có thể không cần nhưng hai cái đó em muốn mang theo.” Nhạc Tri Thời nói xong, cân nhắc: “Chẳng biết cách này phải thiệt không, nếu đốt xong em không nhận được thì lỗ to.”
Đôi khi Nhạc Tri Thời sẽ lộ ra thái độ vừa ngây thơ vừa tàn nhẫn.

Tống Dục không phải rất muốn nghe, nên chỉ im lặng.
Có lẽ anh nên hỏi Nhạc Tri Thời, lúc em tưởng tượng mình sẽ chết, em có nghĩ đến anh chăng?
Ngoài tiền ra, có nghĩ để lại cho anh thứ gì không?
Rất ăn ý ở chỗ Nhạc Tri Thời không hề nhắc, cậu viết chữ Dục lên cửa kính, sau đó dùng ngón tay lau sạch, chuyển sang đề tài ngày mai ăn cái gì, khoe với anh rằng mình đã đọc rất nhiều bài giới thiệu ẩm thực Quảng Châu trước khi đến, cuối cùng nói một hồi, mệt quá dựa vào người Tống Dục thiếp đi.
Thời gian trôi qua vô cùng chậm chạp từ sau khi cậu ngủ.

Tống Dục nắm chặt tay Nhạc Tri Thời dưới áo khoác, như thể làm vậy sẽ yên tâm hơn chút.
Chẳng ai xem chuyện này là thật, nhưng Tống Dục thì khác, anh cứ ngỡ mình đã quen với việc lúc nào cũng có thể mất Nhạc Tri Thời, nhưng không hề.
Còn một trạm nữa sẽ đến Quảng Châu, di động Nhạc Tri Thời bỗng rung lên làm cậu khó chịu nhưng không muốn thức.

Tống Dục đành phải buông tay tìm di động của cậu, cuối cùng moi ra từ trong túi áo khoác.

Màn hình sáng lên, là đồng hồ báo thức Nhạc Tri Thời cài.
Cậu rất thích dùng đồng hồ báo thức để nhắc nhở công việc, Tống Dục tắt hộ cậu.

Nhưng sau nửa phút, lại có báo thức mới.
Cậu còn thích cài nhiều báo thức liên tục.
Vì bị ồn nên Nhạc Tri Thời không dựa vào người Tống Dục nữa, quay sang tựa cửa sổ.

Tống Dục hết cách, nhập mã mở khóa, tắt hết năm cái báo thức trong máy cậu.
Lúc bấm nút trở về, anh không cẩn thận nhấn vào giao diện khác trong nền, trùng hợp là bản ghi nhớ Nhạc Tri Thời đã soạn.

Anh biết xem trộm chuyện riêng tư là xấu, nhưng anh vẫn muốn xem.
Cả thảy không dài, chỉ có mấy dòng, nhưng tiêu đề chính là hai chữ di thư, đúng chuẩn phong cách Nhạc Tri Thời.
Tống Dục vừa liếc đã thấy đoạn cuối cùng.
[Tôi biết bây giờ phải hỏa táng nhưng nếu có thể để lại một bình tro cốt nhỏ, xin giao cho anh Tống Dục, số di động của anh ấy tôi đã viết ở trên cùng, mọi người có thể liên lạc với anh ấy.
Tôi không rõ quy tắc tiếp nhận cho lắm, nhưng tôi không có người thân trực hệ.
Anh ấy là người yêu của tôi.].


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện