“Thích một người, đâu nhất thiết phải công khai cho người khác biết, tôi cũng không định ép buộc anh.”
Nụ cười dần phai trên gương mặt Trương Tư Vân: “Chẳng qua ba mẹ anh, khá quan tâm đến chuyện tình cảm và hôn nhân của anh đó.
Nếu không nói cho họ biết thì sau này, hễ gặp cô gái nào thích hợp là họ sẽ giới thiệu, vấn đề giữa anh và người yêu ngày càng chồng chất.
Lâu dần, cô ấy thực sự sẽ rời khỏi anh, khi người con gái ôm nỗi khó chịu trong lòng, mệt mỏi thế nào anh biết không? Please, đó đâu phải là kết quả anh muốn đúng chứ?”
Thấy Tống Dục nhíu mày, Trương Tư Vân nâng má: “Tôi khuyên chân thành bằng những lời từ tận đáy lòng đấy!”
Nghe Trương Tư Vân lần nữa cổ vũ mình, Tống Dục hơi hoang mang nhìn cô: “Cô tính làm gì?”
“Tôi?” Trương Tư Vân chớp mắt: “Tính?”
“Không phải mới nãy cô nói, sẽ tạm từ bỏ ý định của mình sao?” Tống Dục thản nhiên giải thích: “Tôi đã thích người này rất nhiều năm, cả đời cũng chỉ yêu mình em ấy.”
“Tôi biết, anh yên tâm, tôi không tính làm gì cả.” Trương Tư Vân uống hớp cà phê rồi đặt ly xuống: “Tôi nói tạm thời từ bỏ, nghĩa là cho mình một đường lui đó.
Khó khăn lắm tôi mới trúng tiếng sét ái tình nhưng anh có bạn gái khiến tôi uổng phí tấm lòng, đau tim quá à.
Nhưng với tôi thì tình yêu không to bằng thể diện, tôi chả thèm khóc sướt mướt rồi hất ly cà phê lên người anh đâu, khó coi lắm.”
“Tôi nói làm bạn bè là để giữ thể diện cho nhau đấy, chứ không lẽ giờ mắng anh một tràng rồi bỏ chạy, sau đó vạch kế hoạch theo đuổi khác à? Nào, tôi nói miệng vậy thôi, anh đừng cho là thật nha.
Chưa biết chừng cuối tuần tôi lại hẹn hò với trai đẹp khác thì sao, có người bạn như anh chỉ tổ cản vận đào hoa của tôi thôi.
Chúng ta khác nhau, anh là tình thánh, còn tôi thì muốn thỏa sức tận hưởng cuộc sống thanh xuân.”
Cô đứng dậy tính tiền, cuối cùng bảo với Tống Dục: “Này, nói thật nhé.
Anh cố gắng thêm chút nữa đi, biết đâu ba mẹ anh sẽ chấp nhận? Chả nhẽ người anh thích trên trời mới có chắc?”
“Tình yêu rất vĩ đại, đôi khi anh nên tin vào chuyện cổ tích một lần, bạn học Tống Dục ạ.”
Anh ngồi một mình trong quán cà phê, yên tĩnh suy nghĩ thật lâu.
Mấy ngày sau, Tống Dục nộp đơn xin đổi đề tài tốt nghiệp ba lần nhưng đều bị từ chối.
Ngày nào anh cũng mệt mỏi nộp đủ loại giấy tờ, chạy tới chạy lui khắp các văn phòng nhưng chẳng có kết quả.
Khi danh sách nghiên cứu sinh vừa xác định, Tống Dục đã đi tìm thầy Hà, người có hướng nghiên cứu mà anh thích.
Nhưng ông quá bận, Tống Dục chờ suốt vài ngày ngoài văn phòng của ông, lần cuối cùng mới trùng hợp gặp được.
Thầy Hà rất ngạc nhiên.
“Thầy biết em.” Thầy Hà đẩy nhẹ gọng kính: “Em rất nổi tiếng, sao lại đến chỗ thầy?”
Tống Dục trò chuyện với ông thật lâu, cuối cùng thầy Hà cũng đồng ý, vỗ vai anh: “Anh bạn trẻ, chỗ bọn thầy là nơi mệt nhọc, khổ cực và nguy hiểm nhất, hoàn toàn vì nhân dân phục vụ đấy.”
“Em biết ạ.”
“Được rồi, thầy thấy em đã quyết tâm.
Tốt nghiệp xong thì tới đây.”
Nghĩ đến lời thầy Hà nói, Tống Dục cầm thư từ chối, gõ cửa văn phòng thầy Trương.
Thầy Trương tỏ ra ung dung, bình tĩnh mời Tống Dục ngồi xuống trò chuyện nhưng anh từ chối.
“Tống Dục, trước đó thầy nói với em.
Trong lúc học thạc sĩ em có quyền đổi hướng, chờ khi em học lên thạc sĩ xong thì bàn tiếp, không cần vội.” Thầy Trương rót trà đưa đến trước mặt Tống Dục: “Sao giờ em còn đổi cả đề tài tốt nghiệp đại học? Thế này không hợp lý, em thấy có ai làm vậy chưa?”
Tống Dục nhìn vào mắt ông ta, lạnh lùng nói: “Thầy Trương, em đã nói không muốn bị người khác ép buộc rồi.
Lúc đầu em chọn đề tài của thầy, thầy chỉ muốn em làm nghiên cứu với thầy nhưng lúc ấy em đã nói rằng sau này em sẽ đi theo hướng nghiên cứu khác.
Thầy cũng đồng ý, bảo không thành vấn đề.
Nhưng những hành động sau đó của thầy lại không như vậy.
Quan hệ giữa người với người nên có ranh giới, thầy đã làm quá nhiều, cũng can thiệp quá mức rồi.”
“Đúng là thầy có nói thế, nhưng Tống Dục em phải hiểu rõ nếu như em theo thầy, em sẽ có tương lai rộng mở.
Thầy đã nói chuyện với ba em, ông ấy cũng vừa lòng kế hoạch tương lai thầy vạch ra cho em…”
“Thầy Trương.” Tống Dục cắt lời: “Ba em khác với thầy, tuy ông ấy bị thầy thuyết phục nhưng vẫn tôn trọng sở thích của em.
Hơn nữa…”
“Em và con gái thầy chẳng có kết quả đâu.
Xin thầy tôn trọng em, cũng tôn trọng cô ấy.”
“Cái này để sau đi, Tống Dục.” Thầy Trương đan hai tay vào nhau: “Hiện giờ em đã sắp xong đề cương luận văn, kết quả cũng có sẵn, dù bây giờ thầy duyệt cho em, em có chắc mình tốt nghiệp thuận lợi được không? Em từ bỏ hết những gì trước đó à? Thằng nhóc này, em thực tế chút đi.
Tương lai em còn rất dài.”
Tống Dục nghe mà buồn cười: “Thầy Trương, em không cần.
Nếu thầy bằng lòng cho em đổi, em rất cảm ơn thầy.
Nếu thầy không bằng lòng, em có thể xin kéo dài thời hạn.”
“Danh sách nghiên cứu sinh đã có mà em còn nói chuyện kéo dài với thầy? Tống Dục, em bị gì thế?”
“Em có thể thi lại, với năng lực của em sẽ không rớt.
Như thầy đã nói đấy, tương lai của em còn rất dài.” Vẻ mặt Tống Dục vừa thản nhiên vừa lạnh nhạt: “Thế nên em sẽ không để người khác kiểm soát mình.
Em chỉ đi con đường mình đã chọn.”
Nói xong, anh quay người rời khỏi văn phòng, xé lá thư từ chối ném vào thùng rác.
Khi bước xuống lầu, anh nhận được tin nhắn wechat từ mẹ.
Bà nhắn khá dài.
[Quý bà Lâm: Tiểu Dục, mẹ mượn máy tính trong phòng con chút nhé! Mẹ phải sửa gấp một thực đơn, nhưng photoshop trong máy mẹ không hoạt động.]
Tống Dục vừa đi vừa gửi mật khẩu.
[Tiểu Dục: Nhớ tắt máy giùm con nhé.]
Để tránh đụng gặp Trương Tư Vân lần nữa, Tống Dục dọn ra khỏi phòng thí nghiệm.
Nhưng may mà vào ngày dọn dẹp, thầy Hà cùng tầng nhìn thấy nên bảo Tống Dục ôm thùng đồ đi theo mình.
“Em có thể ngồi đây.” Ông mở cửa phòng thí nghiệm, chỉ vào một vị trí trống, “Đàn anh của em đi thực tập, đến tốt nghiệp cũng chưa về.” Ông vỗ vai Tống Dục, “Thanh niên thì phải cố lên, không có gì là không chịu được.”
Sau đó thầy Hà rời đi.
Tống Dục đặt thùng lên bàn, đàn anh ngồi bên cạnh quay sang hỏi: “Đàn em, cậu định chuyển sang tổ bọn anh à?”
“Hy vọng có thể.” Tống Dục nói ngắn gọn.
Di động lại rung, vẫn là tin nhắn của Lâm Dung.
[Quý bà Lâm: Kỳ quá, sao mẹ không tìm thấy bản lưu trong photoshop của con vậy?]
[Quý bà Lâm: Trời ơi, chẳng lẽ mẹ làm tốn công vô ích à?]
Thấy bà nhắn qua đủ meme mặt khóc, Tống Dục bất đắc dĩ trả lời.
[Tiểu Dục: Mẹ tìm chút sẽ thấy mà, trong máy còn chỉ có vài folder thôi.]
“Bọn anh biết chuyện cậu xích mích với thầy Trương rồi.
Ông ta tệ thật, sao lại dùng quyền thế của mình chèn ép sinh viên chứ?” Đàn anh lắc đầu: “Cả thầy Hà cũng biết, thật là khó xử.”
Một đàn chị khác cười nói: “Thầy Hà thì khó xử gì đâu.
Bữa đó ổng còn cười toe toét trong văn phòng, bảo sớm biết có sinh viên xuất sắc thích mình vậy thì lúc trước đã đi làm hướng dẫn luận văn tốt nghiệp đại học rồi.
Bận rộn quá, thành ra bỏ lỡ cái mỏ vàng.”
“Thầy Hà là kiểu người già nhưng vẫn như trẻ con, chả ngán thầy Trương đâu.” Đàn anh ấn cây bút bi trong tay: “Cố lên nhé, đàn em.”
Tống Dục nghĩ, nếu xin kéo dài thời hạn được thì thi sang đây cũng tốt, sớm hay trễ một năm cũng chẳng khác biệt gì mấy.
Rời khỏi trường, Tống Dục định gọi điện cho Nhạc Tri Thời, không ngờ lại có cuộc gọi tới trước từ Nam Gia.
Anh do dự một chút nhưng vẫn bấm nghe.
“Có việc gì không?”
“Có.” Ở đầu bên kia, Nam Gia hỏi: “Mình nói ngắn gọn nhé, có phải cậu với Nhạc Nhạc cãi nhau không? Sao mình thấy em ấy đi khám bệnh một mình ở bệnh viện trường thế? Mình không biết đã xảy ra chuyện gì, chắc em ấy không muốn cậu lo lắng chăng? Mới nãy mình đi lấy thuốc ở chỗ đóng tiền tầng một thì bắt gặp, mình muốn qua xem nhưng nghĩ có lẽ giờ Nhạc Nhạc cần cậu hơn.”
“Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.
Cậu đến nhanh đi.”
Tống Dục không biết mình lái xe đến bệnh viện như thế nào, đầu óc cứ rối bời lên cả.
Gần đây bao nhiêu cọng rơm đè trên người*, khiến anh gần như không thể đếm hay phân biệt gì nữa hết.
*Cọng rơm đè trên người: xuất phát từ thành ngữ “Cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà” của Ả Rập, nghĩa tương đương với thành ngữ “Giọt nước làm tràn ly” ở Việt Nam.
Nhưng anh không ngờ, Nhạc Tri Thời lại lén đi khám bệnh thay vì dựa vào anh.
Bệnh viện lúc nào cũng nườm nượp, cực kỳ hỗn loạn.
Ánh đèn trắng bệch chiếu vào những gương mặt ủ rũ, nước sát trùng thô bạo trộn tất cả mùi hương lại với nhau, đâm thẳng vào xoang mũi khiến lòng người khó chịu.
Tống Dục cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh tìm kiếm từng phòng tiêm thuốc, cuối cùng thấy Nhạc Tri Thời ở cuối hành lang.
Nhạc Tri Thời mặc chiếc áo bông dày màu đen, ngồi trên ghế dài, cổ quấn khăn quàng sọc ca rô màu xám của Tống Dục.
Đầu cậu đội mũ len đen, cả gương mặt tái nhợt đều lọt thỏm trong mũ.
Mắt cậu mở to, nhìn chằm chằm vào di động đặt nằm ngang trong tay.
Bên cạnh cậu là một giá truyền dịch, bình dịch còn thừa chút ít, có vẻ sắp truyền xong rồi.
Kim đâm vào trong gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay đang rũ xuống, nhưng mặt Nhạc Tri Thời không tỏ vẻ gì cả, thoạt nhìn rất ngoan, không khóc không la.
Tống Dục bỗng cảm thấy bao nhiêu cảm xúc cuồn cuộn trào dâng, khóe mắt hơi cay.
Anh đến gần Nhạc Tri Thời, cuối cùng nửa ngồi xổm xuống trước mặt cậu.
Nhạc Tri Thời hơi ngẩn ngơ, đôi mắt to nhạt màu ngơ ngác nhìn Tống Dục, hàng mi nâu sẫm khẽ run.
Cuối cùng cậu thả di động trên tay xuống, nâng tay chạm vào trán anh.
Cậu nói: “Sao anh lại đến đây?”
Đối diện với Nhạc Tri Thời, Tống Dục không thể thốt được câu nặng lời nào.
Anh nắm lấy tay cậu, mặc kệ nơi này là bệnh viện trường hay sẽ gặp người quen mà nâng mu bàn tay cậu lên hôn.
“Sao em bệnh mà không nói với anh” Tống Dục nhìn cậu, dịu dàng hỏi: “Bị sốt sao?”
“Sốt nhẹ, ba mươi tám độ.” Nhạc Tri Thời cười với Tống Dục.
Cậu không muốn để anh ngồi xổm nên kéo anh dậy: “Anh bận quá mà, em có thể tự mình đi được.”
Giữa hành lang kẻ đến người đi, Tống Dục vươn tay ôm Nhạc Tri Thời vào lòng.
“Bị bệnh thì không nên đi khám một mình.”
Nhạc Tri Thời vốn thấy hơi mất tự nhiên khi tiếp xúc thân mật giữa bệnh viện trường, nhưng nghe giọng Tống Dục nghiêm túc, cậu hơi buồn cười: “Đâu ra quy định vậy chứ?”
“Đó là quy định của nhà mình.” Tống Dục sờ mặt cậu, bổ sung: “Nhà của chúng ta sau này.”
Nhạc Tri Thời muốn hỏi chúng ta có nhà khi nào, nhưng cậu cảm thấy lời đó quá buồn bã nên đành ngẩng đầu nhìn bình dịch.
“Hình như truyền xong rồi.” Cậu vỗ nhẹ lên người Tống Dục rồi đưa tay tính tự rút kim ra, nhưng bị Tống Dục ngăn cản: “Sao tự rút được, em ngốc à? Còn không có cả bông cầm máu.” Nhưng giọng anh rất nhanh dịu xuống: “Ngoan nào, để anh đi gọi y tá.”
Nhìn bóng lưng Tống Dục, Nhạc Tri Thời vẫn có ảo giác mình đang nằm mơ.
Cậu chạm vào kim tiêm, đúng là hơi đau thật.
Cậu nhớ lại mình mơ màng ra khỏi phòng tự học, sau đó đến bệnh viện trường xếp hàng nộp tiền, còn lấy nhầm biên lai nhận thuốc, thế là mất công nghe bác sĩ lấy thuốc mắng cho một trận.
Trong phòng tiêm toàn là người, cậu chỉ có thể tiêm thuốc ở hành lang.
Ngoài này gió lớn, thỉnh thoảng có người lén hút thuốc.
Chịu đựng hai tiếng đồng hồ, vất vả lắm Nhạc Tri Thời mới thấy cơn khổ của mình sắp hết rồi, coi như một bước tiến lớn trong cuộc đời.
Vậy mà Tống Dục lại xuất hiện.
Nhạc Tri Thời rất muốn biết từ đâu Tống Dục có được kỹ năng tìm thấy mình mọi lúc mọi nơi như vậy.
Có lẽ hôm nào đó, ở lúc Tống Dục vất vả thì cậu sẽ không tỏ ra chậm chạp nữa.
Khi Nhạc Tri Thời đang thả hồn theo mây thì y tá đã rút kim tiêm, dịu dàng nói: “Ngày mai cũng phải tới nha.”
Nhạc Tri Thời cảm ơn cô.
Tống Dục nắm tay cậu giúp quấn băng, giữ nguyên đấy rồi kéo cậu xuống lầu, lái xe về căn hộ.
Trên đường, anh kể Nhạc Tri Thời nghe tin vui là thầy Hà chủ động cho anh vào phòng thí nghiệm.
Nhạc Tri Thời rất vui mừng, lúc dừng đèn đỏ còn chủ động hôn anh vài cái.
Về những chuyện khác thì Tống Dục không hề nói.
Trở lại chung cư, Tống Dục bật điều hòa lên mức thật ấm rồi hối Nhạc Tri Thời uống thuốc nghỉ ngơi.
Cậu ngoan ngoãn cởi áo bông ra nằm lên giường, sau đó bỗng nhớ ra điều gì, lấy trong túi áo một viên kẹo mềm vị chocolate, đặt lên tủ đầu giường.
“Đo thân nhiệt lần nữa đi.” Tống Dục cầm nhiệt kế ngồi xuống giường, đưa nó cho Nhạc Tri Thời, cũng nhìn thấy viên kẹo kia.
“Cho anh ăn đó, chứ em không ăn được, bên trong hình như có bột mì.”
“Ở đâu vậy?” Tống Dục cầm kẹo nhìn cái rồi trả về: “Người khác cho nữa à?”
Nhạc Tri Thời gật đầu: “Nãy có một nhóc bốn tuổi ngồi trên ghế truyền dịch cùng em, nhóc tặng cho em đấy.” Biểu cảm của cậu trở nên đáng yêu, đôi mắt sáng rực, miêu tả lại với Tống Dục: “Nhóc đó hơi giống anh, tóc đen, mắt cũng đen, nhìn đẹp lắm, còn là kiểu ngoài lạnh trong nóng nữa.”
Tống Dục lộ vẻ mặt hoang mang nhưng Nhạc Tri Thời vẫn kéo tay anh nói tiếp, bắt chước dáng vẻ của đứa nhỏ: “Nhóc đó nói: sao nhìn anh kỳ vậy, mắt lạ quá à?! Mẹ nó la nó không lễ phép, thế là cậu nhóc ngượng nghịu xin lỗi, móc trong túi được một viên kẹo rồi đưa cho em, bảo là: ‘Kẹo này ăn dở ẹc à, em không thích, cho anh đó’.”
Nhạc Tri Thời bật cười: “Mẹ nhóc nói đó là kẹo nó thích nhất, chưa từng cho ai cả.”
Nói xong, cậu nhìn Tống Dục: “Có phải rất giống anh không?”
Dáng vẻ Tống Dục tựa như không muốn thừa nhận.
“Lúc ấy em nghĩ, năm anh bốn tuổi cũng đáng yêu như vậy phải không?” Nụ cười trên mặt Nhạc Tri Thời dần phai, đôi mắt hơi mất hồn: “Anh à, anh rất thích con nít nhỉ?”
Tống Dục nhíu mày: “Sao lại hỏi vậy?”
Giọng Nhạc Tri Thời rất nhẹ nhàng: “Vì anh luôn nói với em chuyện mang thai.”
Đèn trong phòng ngủ rất ấm, chiếu lên gương mặt trắng nõn của Nhạc Tri Thời, ngay cả lông tơ cũng mềm mại.
Giọng cậu vang khẽ: “Anh biết mà, dù tụi mình có lên giường với nhau bao nhiêu lần thì cũng chẳng thể có con.”
Có những việc vĩnh viễn sẽ không làm được, giống như có những viên kẹo Nhạc Tri Thời mãi mãi chẳng thể ăn.
Tim Tống Dục bị mấy lời này của cậu xé toạc ra.
“Anh chỉ đùa em thôi.”
Nếu biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện thế này, còn bị ép kết hôn, Tống Dục tuyệt đối không bao giờ nói mấy câu bông đùa tồi tệ khiến Nhạc Tri Thời đau lòng như vậy.
Chỉ là anh rất