Màn come out trước toàn trường của hai người, để lại di chứng không nhỏ.
Chẳng hạn bức ảnh hôn nhau kia đã truyền thẳng đến tài khoản của sự kiện tập thể “Kiss Now” trước Giáng sinh, không những thế còn leo lên đầu bảng.
Nhạc Tri Thời vốn không hề hay biết về chuyện này, bỗng một ngày đẹp trời nhận được chuyển phát nhanh, là một cái lò nướng nhỏ bảy sắc cầu vồng.
Nhìn thấy phong thư đính kèm là bức ảnh và lời chúc đoạt giải bên trong, cậu mới biết mình giành hẳn giải nhất cuộc thi “Kiss Now” luôn rồi.
“Họ nói đơn vị liên kết tài trợ là một thương hiệu đồ gia dụng.” Nhạc Tri Thời vui vẻ gọi video khoe giải thưởng mới nhận được với Tống Dục, muốn anh nhanh chóng chuyển nó đến chung cư: “Dễ thương quá màu đẹp lắm đúng không? Mau khen em đi.”
Tống Dục ở trong video cười: “Một mình em tự hôn môi được chắc.”
“Cũng đúng.” Nhạc Tri Thời ngắm nghía lò nướng nhỏ, rộng rãi nói: “Thế em sẽ cho phép anh dùng chung.”
Ngoài chuyện này thì Tống Dục còn bỗng nhiên trở thành hình mẫu lý tưởng của rất nhiều 0, bị quấy rối trong một thời gian dài.
Có điều anh cố ý không thèm phản ứng, dứt khoát chỉnh trạng thái tất cả tài khoản mạng xã hội của mình thành ‘chặn người lạ kết bạn’.
Còn có ví dụ như chuyện tình cảm giữa Nhạc Tri Thời và Tống Dục được rất nhiều cô gái truyền tai nhau, nhưng nội dung đều hoàn toàn sai lệch.
Bởi vì lần trước Nhạc Tri Thời đăng lên vòng bạn bè thừa nhận bản thân theo đuổi Tống Dục trước, nên bây giờ mọi người đều cho rằng cậu đau khổ vương vấn anh mà không có được.
Điều này khiến Nhạc Tri Thời rất tức giận, đằng đẵng hai ngày trời ngủ lại kí túc xá, không thèm về chung cư với Tống Dục.
Mãi đến khi Tống Dục bảo Tần Ngạn ra mặt lên diễn đàn đăng một bài làm sáng tỏ, còn cố ý nhấn mạnh mấy điểm quan trọng như “Tống Dục mới là người yêu điên cuồng vật vã nhiều năm nè”, “trúc mã trúc mã đó”, “từ nhỏ đã thích rồi”.
Chuyện tình đẹp như cổ tích của hai người, cứ thế làm cho các chị em gái fan couple sôi trào không thôi.
Đã vậy hình tượng Tống Dục trong bài đăng, còn bị Tần Ngạn tâng bốc quá mức khổ tình.
Một Tống Dục mặt than ngàn năm, đùng một cái được đắp nặn thêm danh tình thánh tràn đầy hơi thở u buồn.
Thế là trong cái vòng luẩn quẩn này, anh lại thêm nổi tiếng khiến Nhạc Tri Thời ngày càng phiền não hơn.
Nhưng mà nghiệp quật kể cũng nhanh.
Vào một ngày nọ sau khi tan học, Tống Dục đến khoa Luật tìm Nhạc Tri Thời, đúng lúc bắt gặp một tên mặc đồng phục đội bóng chuyền đang đứng nói chuyện cùng cậu trên hành lang lớp học, hơn nữa còn dựa vào rất gần.
Tống Dục vác khuôn mặt hầm hầm lặng lẽ đi qua, nghe thấy tên kia hỏi mượn vở ghi chép gì đó, nói đông nói tây một hồi, cuối cùng lại thành khen màu mắt Nhạc Tri Thời rất đẹp.
“Bạn học, em ấy có người yêu rồi, phiền giữ khoảng cách giùm.” Tống Dục bước vòng qua, trực tiếp đến trước mặt Nhạc Tri Thời còn đang không hiểu mô tê gì, ôm eo cậu kéo đi, mới đi được hai bước thì đụng phải Thẩm Mật.
Cậu ta cười hề hề, mở miệng chế giễu:
“Đàn anh Tống Dục cuối cùng cũng có ngày này.”
Suốt cả ngày hôm đó, Tống Dục cứ nhìn chằm chằm vào mắt Nhạc Tri Thời, nhìn đến nỗi lông tóc cậu dựng ngược hết lên.
“Em thấy người ta chỉ lịch sự khen một câu thôi mà.” Cậu cố gắng giải thích.
“Chẳng lịch sự chỗ nào hết.” Tống Dục không vui ra mặt.
Nhưng trường đại học khác với trường trung học nhỏ bé, dù chuyện to đến đâu cũng sẽ chẳng gây ảnh hưởng gì.
Thời gian trôi đi, mọi hệ lụy cũng sẽ từ từ biến mất, dù sao thì ai cũng đều có cuộc sống riêng của mình.
Giống như mặt hồ vậy, dù ta ném vào tảng đá to đến đâu, bọt nước bắn lên tung tóe thế nào thì đến cuối cùng cũng trở về bình lặng.
Sau khi quen với những thay đổi kia, cuối cùng Tống Dục và Nhạc Tri Thời cũng có thể giống bao cặp đôi khác trong trường, giữa lúc học hành bận rộn tranh thủ thời gian cùng nhau ăn cơm, hẹn hò, tùy ý muốn ôm thì ôm, muốn hôn thì hôn, không cần e ngại.
Chỉ là tỷ lệ người quay đầu nhìn hơi cao một chút.
Vào giai đoạn nước rút của thi cuối kỳ, Nhạc Tri Thời đã mấy đêm liền làm tổ luôn trong thư viện.
Thi xong môn cuối thì cả người cậu mệt gần chết, vừa về nhà đã ngủ một mạch, đến Tống Dục gọi cũng không dậy nổi.
Cuối cùng anh phải dọa rằng mình sẽ bỏ cậu đi, Nhạc Tri Thời mới giật mình bật dậy, hồn chưa nhập lại xác đã hốt hoảng ôm lấy anh.
Vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, người cậu đang làm quản lý ở rạp chiếu phim của Tưởng Vũ Phàm đã cho cậu ta một xấp vé.
Cậu ta bèn tặng cho bạn bè xung quanh, hẹn nhau cùng đi xem phim.
Đến nơi bọn họ mới biết phim trên vé tặng đã chọn sẵn rồi, là một bộ phim đang nhận được đánh giá khá tốt trên mạng, chủ đề về biến cố gia đình.
Nội dung xoay quanh một gia đình năm người gặp phải sóng thần, đại nạn không chết, mỗi người kể về hành trình đòi lại mạng sống của mình trước lưỡi hái của tử thần.
Hình ảnh chân thật, góc quay cũng rất tốt.
Nhưng xem đến cảnh hai mẹ con lưu lạc trong thiên tai được đoàn tụ với nhau, Nhạc Tri Thời mượn cớ đi vệ sinh để rời khỏi rạp chiếu.
Cậu đánh giá cao khả năng chịu đả kích của mình rồi.
Tống Dục nối gót cậu ra ngoài, trong rạp chiếu phim tối đen, anh thấy mình còn bồn chồn bất an hơn cả cậu.
Nhưng lúc ra ngoài, Tống Dục lại không nói câu nào, chỉ ở hành lang trải thảm nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.
Nhạc Tri Thời cố nén cảm giác chua xót, ở một khía cạnh nhất định nào đó, cậu mãi mãi là kẻ nhát gan.
Qua khoảng một phút, Nhạc Tri Thời thành thật nói suy nghĩ trong lòng mình cho anh.
Tống Dục bảo rằng em không cần phải quá dũng cảm, để lại cho anh chút không gian phát huy chứ.
Sau khi ổn định cảm xúc, Nhạc Tri Thời quyết định tiếp tục xem phim.
Không ai biết cậu sợ hãi những cảnh thiên tai thảm họa đó, cậu cũng không muốn biểu hiện ra ngoài.
Nhưng Tống Dục đã nắm tay cậu kéo lại, rồi nhắn tin cho Tưởng Vũ Phàm.
“Chúng ta đi ăn bánh ngọt đi.” Bàn tay Tống Dục to lớn sạch sẽ, tỏa ra hơi ấm: “Lúc mới đến anh thấy một tiệm bánh mới mở, có bánh kem phô mai việt quất mà em thích.”
Trong tiệm bánh ngọt rực rỡ muôn màu, đủ các loại khác nhau nhưng lựa chọn của Nhạc Tri Thời lại rất ít.
May là cậu cũng không kén chọn, thấy Tống Dục cau mày, cố gắng ăn miếng bánh kem ngọt ngấy cậu đút cho, tâm tình Nhạc Tri Thời đã tốt hơn rất nhiều.
Thành phố này vào đông vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, như miếng bọt biển ngâm mình trong nước lạnh.
Trong thời gian bọn họ được nghỉ ở nhà, Nhạc Tri Thời không rời khỏi máy sưởi, đến ngủ trưa cũng trùm chăn bông nằm trên thảm lông.
Quả Quýt cuộn tròn trên bụng cậu, còn Kẹo Đường thì chui vào trong ngực.
Hình ảnh này đương nhiên bị Tống Dục chụp lại, lưu vào album.
Có điều dù đang là ngày nghỉ Tống Dục cũng không rảnh rỗi chút nào, anh vẫn bận rộn như trước, cả ngày ru rú trong nhà xử lý ảnh chụp vệ tinh.
Thỉnh thoảng Tần Ngạn có ghé qua, muốn lôi anh ra ngoài chơi nhưng kết quả chỉ ăn chực được bữa cơm.
“Cậu khổ thật đó, mới năm tư đã quần quật như trâu như ngựa.
Haiz, thế này thì lấy đâu ra thời gian hẹn hò yêu đương với Nhạc Nhạc của chúng ta đây? Hả bậc thầy quản lý thời gian.” Tần Ngạn đi tới trước bàn của Tống Dục, cúi người nhìn bảng lịch trình tháng của anh, từng ô từng cột ngay ngắn đều đặn, bên trên chi chít kí hiệu đánh dấu “đã hoàn thành”.
Nhìn thấy lịch trình tuần sau có một dấu đỏ, Tần Ngạn nheo mắt: “Quào, tổ đội của cậu lại phải ra ngoài làm việc nữa hả.”
“Vừa mới được thông báo.
Lần này là chi nhánh phân cục địa chấn mà lần trước giáo sư Hà từng hợp tác mời ông ấy đến tây Tứ Xuyên đo lường độ lún mặt đất, nhân tiện bổ sung một số dữ liệu quan trắc không gian vùng núi.”
Tần Ngạn nghe xong đau hết cả đầu, cảm thấy Tống Dục sắp phải khổ sở vác đống máy móc nữa rồi.
Cậu ta vỗ vai anh tựa như một ông bố già, căn dặn: “Được rồi, cậu cố lên nhé.
Giao thừa gắng về sớm một chút, mình sẽ mang sủi cảo mẹ gói qua cho cậu.”
So với bạn bè cùng trang lứa, dường như Tống Dục luôn là người dẫn đầu xông pha lăn lộn vào đời.
Những người khác còn đang lo thi cử chưa xong, Tống Dục đã vạch ra kế hoạch sự nghiệp cho riêng mình.
Những người khác còn đang ở trường đại học tận hưởng cuộc sống sinh viên, Tống Dục đã bắt đầu hiện thực hóa kế hoạch đó, tiến dần đến vạch đích đã xác định.
Anh luôn mau chóng tìm được mục tiêu, sau đó từng bước lên kế hoạch, rất nhanh đã trở nên trưởng thành và chuyên nghiệp.
Trong vấn đề tình cảm cũng vậy, từ sớm đã định rõ đời này chỉ có một người.
Quỹ đạo cuộc đời anh là một sự tăng trưởng hoàn toàn tuyến tính, cứ thế tăng lên với tốc độ ổn định, chưa bao giờ suy giảm.
Mặc dù vậy, trong hành trình chờ đợi Nhạc Tri Thời trưởng thành, Tống Dục tuyệt đối có kiên nhẫn.
Tiễn Tần Ngạn đi xong, Tống Dục lên lầu.
Lúc đi qua phòng Nhạc Tri Thời, nghe thấy cậu đã dậy rồi, còn đang nói chuyện điện thoại.
“Vậy sao? Còn cần một tuần nữa à? Được rồi, để tôi xem gần đây có ngày lễ nào không… À, hình như không có… ôi đêm Giao thừa… mong đợi quá đi, phiền các anh nhanh chút nhé…”
Nhạc Tri Thời trùm cái chăn bông nhỏ, ngồi đối diện máy sưởi gọi điện thoại.
Đột nhiên thấy Quả Quýt và Kẹo Đường đang ở cạnh mình đều chạy đi mất nên khó hiểu quay đầu lại thì thấy Tống Dục đứng ở phía sau.
“Dậy rồi à?”
Nhạc Tri Thời ngơ ngác gật đầu, sau đó vội vàng nói với đầu dây bên kia: “Tôi sẽ gọi lại sau.”
Dòm cậu lén lút, Tống Dục cũng không tra hỏi khiến Nhạc Tri Thời cảm thấy may mắn ghê.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì từ