Vì thế không lâu sau, lão công gia Úy gia Úy Chung và Phượng Ly Ngô cùng bị gọi vào trong thư phòng thánh thượng.
Nghe xong ý của Đoan Khánh đế, lông mày Phượng Ly Ngô chẳng hề nhúc nhích. Trước khi tới, hắn đã đoán ra phụ vương có ý muốn cho nhị đệ trở về hoàng thất.
Có điều hắn không nói gì, dẫu sao trong thư phòng còn lão thần, phụ hoàng hắn nếu đã nhận con trai, hắn cũng không nên mở miệng ngăn con cái Phượng gia nhận lại tổ tiên.
Úy Chung càng không tiện mở miệng, trên đại điện hắn có thể làm loạn nhưng trời biết, đất biết, Hoàng thượng biết, hắn cũng biết, Úy gia bọn họ nuôi dưỡng ra con gái Úy Minh Trân không có đức hạnh, làm ra chuyện xấu.
Bây giờ Hoàng đế mở miệng muốn cho Nhị Hoàng tử Phượng Vũ trở lại trong cung, điều kiện là dừng lại trò khôi hài của Hoàng hậu, hắn cũng không có cơ hội ra điều kiện nữa.
Các lão thần còn lại cũng biết rõ nội tình nhưng hoàng thất rối ren thật sự không có ích gì với triều đình. Chẳng qua là thừa nhận lại một Hoàng tử trốn chui trốn lủi nhiều năm mà thôi, ít nhất như vậy cũng có thể làm lòng Hoàng thượng nguôi giận, xoa dịu mâu thuẫn Đế Hậu.
Thế là sự việc không tưởng này bắt đầu được một đám lão thần ba phải thôi thúc, quyết định việc lập đàn tế tổ tiên, sau đó thánh thượng lên triều chữa lại là đã hiểu lầm Hoàng hậu, thai nhi trong bụng Hoàng hậu quả thật là huyết mạch hoàng thất, vân vân.
Từ đầu đến cuối, Phượng Ly Ngô đều cúi đầu ra vẻ khiêm tốn, mặc cho các lão thần hòa giải.
Từ trong cung đi ra, sau khi Phượng Ly Ngô vào xe ngựa, dùng một tay bóp nát chén nước.
Có điều trút tức giận xong, hắn khôi phục lại bình tĩnh.
Bây giờ nhịn nhục so với những ngày ở trong lãnh cung sống khổ sở, ăn cơm thừa canh cạn, cũng chẳng có gì chịu không nổi cả.
Các lão thần đồng ý giúp đỡ Nhị Hoàng tử trở về vị trí cũ, ngoài mặt là vì giữ cho hoàng thất hòa thuận, nói thẳng ra là, giúp đỡ một con rối, kiềm chế Thái tử chân cánh hơi cứng là hắn.
Ngụ ý là, đừng tưởng rằng Phượng Ly Ngô ngươi đã ngồi chắc ngai vàng rồi, lúc trước các lão thần có thể nâng đỡ ngươi từ Hoàng tử lãnh cung trở thành Hoàng Thái tử thì nâng đỡ một Hoàng tử giả chết trở thành Tân Đế cũng chẳng phải là việc gì quá tốn sức.
Phượng Ly Ngô ngầm nhắc nhở bản thân trong lòng, thời cơ chưa tới thì luôn phải ra vẻ nhún nhường. Đợi thời cơ tới, hắn sẽ nhổ tận gốc những lão thần thế gia mục nát này, để cho hoàng quyền không còn mặc ý thế gia thao túng nữa.
Có điều xem như kết thúc một trò khôi hài nhưng nghiệt chủng trong bụng Hoàng hậu không thể giữ lại.
Việc này là chắc chắn. Dùng thủ đoạn hoàng thất tự nhiên có cách xác định xem có phải huyết mạch Phượng gia hay không, nếu sinh đứa nhỏ ra, Đoan Khánh đế sẽ lại bắt được nhược điểm.
Úy gia cũng không thể mặc cho Hoàng hậu sinh ra.
Cuối cùng Úy Chung có sự ngầm đồng ý của Đoan Khánh đế, tự mình đứng ra đi đưa thuốc cho Hoàng hậu.
Nhưng bây giờ Hoàng hậu dù chết cũng không chịu uống thuốc sẩy thai Úy Chung đưa tới, tuyên bố thẳng sẽ sinh đứa nhỏ trong bụng ra, giữ lại đời sau cho Mao lang của bà.
Xưa nay Úy Chung nuông chiều con cái, con gái từ nhỏ được ăn ngon mặc đẹp, chưa từng chịu qua chút ấm ức nào, thấy con gái khóc tan nát cõi lòng, quỳ trên mặt đất cầu xin mình buông tha cho đứa nhỏ trong bụng, nói: "Đây là cốt nhục của con gái! Phụ thân, lòng dạ ngài bằng sắt đá sao?"
Úy lão công gia nhìn thấy con gái khóc lóc thê thảm, trong lòng đau nhức như có đao đâm vào, cuối cùng cũng không xuống tay được, còn bị tiếng khóc của con gái làm rối bời tâm trí nên xoay người đi ra khỏi tẩm cung của Hoàng hậu.
Nhưng vừa ra khỏi tẩm cung thì đã trông thấy bóng người cao lớn đứng ở trong viện.
Là cháu ngoại Phượng Ly Ngô của hắn đang ngẩng đầu nhìn trời, mặt không có cảm xúc, dáng vẻ không có suy nghĩ gì.
Nghe được tiếng bước chân, Phượng Ly Ngô quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Úy Chung, thấy vẻ mặt không đành lòng của hắn, trong lòng biết ông ngoại nuông chiều con cái này mềm lòng rồi, nhưng vẫn giả vờ như không biết rõ sự tình nói: "Mẫu hậu uống thuốc rồi chứ?"
Úy Chung nhìn Thái tử, do dự nói: "Điện hạ, Hoàng hậu vừa mới bị bệ hạ sỉ nhục trên triều, trong lòng đau buồn, lúc này bỏ thai nhi, sợ nàng chịu không nổi. Dù sao nàng cũng là mẫu hậu ngài, có thể tạm hoãn chút thời gian không?"
Phượng Ly Ngô yên lặng một lúc, lạnh nhạt nhìn chằm chằm ông ngoại rồi lạnh lùng nói: "Họa phúc vô môn, duy nhân sở chiêu [*]. Lúc bà ấy ở trong cung sung sướng có từng nghĩ tới lúc việc này lộ ra ngoài, Úy gia ra sao? Đứa con trai cô sẽ thế nào không? Chỉ cần thai nhi còn ở lại trong bụng, mối họa này chưa thể loại bỏ, bất cứ lúc nào phụ hoàng cũng có thể lật lọng, dùng nó gây bất lợi cho Úy gia và cô. Lúc này vẫn còn là hoạn nạn nhỏ, đau khổ chỉ là tạm thời, còn có thể vượt qua. Nếu tạm nương tay trở thành tai họa lớn, không biết phải dùng bao nhiêu mạng người mới có thể giải quyết đâu..."
[*] Họa phúc không tự nhiên mà đến, đều là do tâm niệm của mỗi người tự chiêu mời tới (Tả Truyện - Tương Công năm thứ 23)
Úy Chung nghe xong sắc mặt trắng nhợt, trong lòng hiểu ý của Thái tử.
Hắn lập tức nghĩ tới con thứ Úy Tuần.
Mấy ngày trước Úy Tuần rốt cuộc cũng được Phượng Vũ thả ra, trở lại thành Lạc An rồi bị Úy Chung tức giận nhốt ở trong phủ.
Nhưng ngày hôm sau nhóm bạn xấu của hắn không ngừng tới cửa mời hắn ra ngoài chơi, thấy hắn không ra, bèn chế giếu hắn nhát gan sợ phiền phức. Úy Tuần không chịu nổi, kích động ra ngoài phủ uống rượu cùng bọn họ, một ngày một đêm vẫn chưa trở về. Lúc Úy gia tìm thấy, hắn đã trôi nổi ở trên sông một canh giờ. Phủ doãn thành Lạc An phái người điều tra xong về báo lại là con trai của hắn say rượu trượt chân rơi xuống nước mà chết.
Úy Chung biết, tuy mình có ý bênh vực con cái nhưng cháu ngoại của mình không chứa nổi một hạt cát trong mắt.
Cho nên biết rõ cái chết của con thứ kỳ lạ, hắn cũng không điều tra sâu. Biết rõ bản thân mình lần này mềm lòng bênh con khiến cho Thái tử bất mãn.
Úy Tuần chết là cảnh cáo. Nếu hắn là tộc trưởng Úy gia mà không chịu thanh lý môn hộ [*], vậy thì đứa cháu ngoại này của hắn sẽ làm thay hắn.
[*] Loại bỏ những phần tử xấu trong môn phái/ gia đình.
Úy Chung nghe xong quyết định của Thái tử, biết nếu lúc này mềm lòng, e là sẽ mang tới tai họa lớn hơn cho con gái, thế là chắp tay, khàn giọng nói: "Điện hạ yên tâm, thần sẽ đi... khuyên nhủ Hoàng hậu."
Nói xong, Úy Chung cắn răng, chòm râu dưới cằm hơi run rẩy, rốt cuộc lại đi vào tẩm cung.
Phượng Ly Ngô không rời đi, mắt vẫn nhìn