Khương Tú Nhuận không phải người Đại Tề, thật sự có lúc không để ý tới tập tục Đại Tề. Nghe Phượng Vũ nhắc tới, cũng nhớ tới một chút.
Nhưng nhìn dáng vẻ nắm chắc chiến thắng trong tay của Phượng Vũ, còn có mấy phần nghiêm túc, nàng thấy buồn cười trong lòng. Nghiêng đầu hỏi hắn: "Quân suy nghĩ hơi nhiều rồi, mỗi ngày mơ mộng hão huyền như thế, trông chờ bánh từ trên trời rớt xuống sao?"
Phượng Vũ không cảm thấy lời mình vừa nói có chút trâng tráo, cười nói: "Việc thành do người, không phải sao?"
Nói ra tới bây giờ, Phượng Vũ thật sự vẫn không cho rằng huynh trưởng mình sẽ vừa ý quan tâm nữ tử nào.
Nữ tử hiểu được thú thanh nhàn như Khương Tú Nhuận, loại nam nhân trong đầu chỉ có mưu quyền giang sơn như Phượng Ly Ngô sẽ càng không thương yêu.
Hắn thì khác, không yêu cầu những lời nói xa vời mà sẽ khiến Khương Tú Nhuận giúp hắn trả thù.
Nhưng, nói chút lời này ở đây là cho nàng suy nghĩ kỹ một chút. Nàng là nữ tử thông minh, phủ Thái tử có rất nhiều thê thiếp, vì tình cảnh của hắn và huynh trưởng, nàng cũng nên biết đạo lý "Làm việc giữ lại một đường, ngày sau còn dễ nói chuyện".
Khương Tú Nhuận không nói gì nữa, dẫu sao hiện tại hắn đã là Nhị Hoàng tử Đại Tề.
Bản thân mình có danh nghĩa là Trắc phi của Phượng Ly Ngô, thật sự không nên ở chung với hắn quá lâu.
Hơn nữa thị nữ Đào Hoa bên cạnh mình là người của Phượng Ly Ngô, lời Phượng Vũ nói, Phượng Ly Ngô cũng sẽ biết.
Cho nên nàng lạnh lùng buông một câu: "Nhị Hoàng tử nghĩ nhiều rồi, ta thật sự không quen biết lắm với ngươi, cáo từ."
Khi nàng ngồi xuống, Tào Khê cũng theo sát phía sau, cười như không cười nhìn nàng nói: "Vừa nãy thấy ngươi nói chuyện phiếm cùng Nhị Hoàng tử, hai người nói gì vậy?"
Khương Tú Nhuận nâng chén rượu nhấp một ngụm, khuôn mặt tươi cười không giả dối: "Tào Cơ hiếu kỳ như vậy thì tự mình tìm Nhị Hoàng tử hỏi đi."
Tào Cơ tức giận tới nỗi mặt vặn vẹo, dùng giọng điệu chính phi lo liệu việc nhà nói: "Dao Cơ cần phải nhớ kỹ, ngươi đã là chính phi phủ Thái tử, chớ nên lẳng lơ tùy tiện nói chuyện cùng người khác, nhất là Nhị Hoàng tử kia, chỉ sợ Thái tử biết sẽ tức giận với ngươi đấy."
Nói xong lời này, Tào Khê vốn cho rằng Dao Cơ sẽ biết sợ, cầu xin mình giữ bí mật, thật không nghĩ tới Dao Cơ chẳng sợ nàng nhiều lời ở trước mặt Thái tử. Có người giám thị có chỗ tốt là bản thân không cần giải thích nhiều làm gì, dù sao Phượng Ly Ngô cũng biết tất cả.
Nếu Phượng Vũ chủ động tới trêu chọc, tất nhiên nàng sẽ mặc kệ không làm chuyện vô bổ.
Hơn nữa Khương Tú Nhuận cảm thấy Phượng Vũ nói như vậy rất có nghị lực phấn đấu của nam nhi. Nếu như Phượng Ly Ngô không muốn nhị đệ hắn kế thừa gia sản thì phải cẩn thận.
Phượng Ly Ngô cũng không phải là công tử bột chỉ biết kế thừa sản nghiệp của cha, Phượng Vũ tới, hắn sẽ càng biết mình nên làm việc gì để củng cố địa vị của mình.
Khương Tú Nhuận cảm thấy lúc này so sánh với kiếp trước, Phượng Ly Ngô hình như cũng không tệ lắm. Ít nhất thân thể bình an khỏe mạnh, ban đêm lăn lộn mấy lần với nàng cũng không thành vấn đề. Hơn nữa vẫn chưa để phụ vương hắn đoạt quyền thành công, còn có địa vị ngang nhau.
Nhưng có một chút chuyện Khương Tú Nhuận nghĩ không ra là Phượng Vũ này ở kiếp trước, vì sao không sớm xuất hiện?
Khương Tú Nhuận chớp chớp mắt, chợt sáng tỏ, bởi vì kiếp trước lúc này Hoàng đế sớm có sủng phi, hơn nữa còn mang thai.
Mặc dù Phượng Ly Ngô vẫn còn là Thái tử nhưng ở kiếp trước sau khi bị hành thích thì thân thể hắn suy yếu, có thể sống lâu hơn Hoàng đế hay không còn rất khó nói.
Đoan Khánh đế không vội, hiển nhiên có thể chờ con trai của phi tử mới từ từ lớn lên tranh giành. Chỉ sợ cho dù Phượng Vũ này muốn quay về hoàng cung, sủng phi mới của Đoan Khánh đế cũng không bằng lòng đâu.
Nghĩ thông suốt điều này, lòng thông cảm vốn dĩ sinh ra vì Đoan Khánh đế si tình với ái phi đã chết đều giảm sạch.
Ngẩng đầu nhìn, bên cạnh Đoan Khánh đế xuất hiện hai nữ tử xinh đẹp. Nghe nói là hai thị nữ mới được cất nhắc, vừa mới được sắc phong làm Mỹ nhân, mà Đoan Khánh đế hình như sủng ái nhất vị mỹ nhân bên phải, nữ tử này nhìn qua chỉ mới có mười bảy mười tám tuổi, công danh lên như diều gặp gió, ở ngay trong tầm tay.
Khương Tú Nhuận cảm thấy đáng tiếc, vì sao bây giờ mới phát hiện ra chuyện này, bằng không thì vừa nãy có thể trút oán giận với Phượng Vũ rồi.
Vất vả lắm mới trở về hoàng thất được, muốn thừa kế gia sản của huynh trưởng, lại không biết phía sau lưng sẽ ra thêm bao nhiêu đệ đệ không thông báo trước!
Hội trung thu trong vương đình Đại Tề, hiển nhiên không thể thiếu ca múa trợ hứng.
Năm nay ca múa biểu diễn đặc biệt làm rung động lòng người, Đoan Khánh đế cố ý dặn dò nhạc phường và múa ty, chuẩn bị ca múa thật tốt.
Mặc dù Đoan Khánh đế phế hậu thất bại nhưng có thể làm giảm uy phong của Úy Hoàng hậu và Úy gia phía sau nàng.
Nhìn Úy Hoàng hậu sinh non xong mặt vàng như nến, ngay cả son phấn cũng không che lấp được. Đoan Khánh đế cực kỳ thoải mái trong lòng.
Bây giờ khiến cho Phượng Ly Ngô gật đầu cho Phượng Vũ trở về hoàng thất, Phượng Ly Ngô cũng không thể giống như ngày thường, không kiêng kỵ chờ hắn lên làm Thái Thượng hoàng của Đại Tề được nữa.
Trong tiếng nhạc và múa hát thần tiên, Đoan Khánh đế uống một hớp rượu ngon, cảm thấy mình nên từ từ bố trí, việc thu hồi binh quyền của Phượng Ly Ngô cũng ở ngay trong tầm tay rồi.
Song, Đoan Khánh đế thuận lợi lại khiến cho Úy Hoàng hậu không chịu được.
Nhìn kẻ thù lớn nhất đời này sau khi trách mắng bà dâm loàn thì ôm ấp trái phải. Đáng hận hơn chính là con trai của bà, rõ ràng trước đó đã đồng ý, nhất quyết không cho phụ vương hắn có tân sủng lần hai, vì sao sau khi bà sẩy thai, Đoan Khánh đế lại lập tức sủng hạnh hai mỹ nhân.
Nghĩ như vậy, oán hận mấy ngày nay của Úy Hoàng hậu lại trút hết về Phượng Ly Ngô.
Ngước mắt nhìn qua thấy con trai ngồi phía dưới, Phượng Vũ mời rượu hắn, ấy vậy mà hắn cũng mời lại, thật sự không có chút khí phách của con trai trưởng.
Bên cạnh hắn là cháu gái Tào Khê của mình, còn có Dao Cơ thời gian trước giả bệnh không chịu tới hầu hạ. Mà Điền Cơ kia đúng là học được thói láu cá, lần này không thấy lộ mặt ra ngoài.
Úy Hoàng hậu phải cho Thái tử thể diện nên tất cả oán hận không chính đáng dồn hết về phía Dao Cơ.
Ngay sau đó bà nói với Triệu phu nhân bên cạnh: "Gọi Dao Cơ tới đây hầu rượu."
Triệu phu nhân nhận mệnh, đi qua truyền lời.
Trường hợp ở trước mặt người khác này, Hoàng hậu truyền lời, Khương Tú Nhuận sao có thể cãi lời? Chỉ có thể đứng dậy, dưới ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác của Tào Khê đứng dậy tới bên cạnh Hoàng hậu.
Thân