Chuyến săn thú mùa thu này, nửa con thỏ cũng không động tới nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy có thu hoạch tương đối khá.
Lúc trở về, trên đường có đi qua huyện Thành, Thái tử đi tuần tra kênh rạch mới xây ở địa phương. Có người nói người xây dựng kênh rạch này là người rất có tài, bản vẽ kênh nước lúc trước của Lương Quốc là do hắn vẽ, đáng tiếc bị thầy trò xa lánh nên đã sớm rời Lương Quốc.
Khi Thái tử triệu kiến người tài Trịnh Công Tượng, rốt cuộc Quý Bỉnh Lâm cũng có cơ hội nói chuyện với Bá Nhạc Khương Tú Nhuận của hắn.
Có lẽ là trời thu tháo gỡ phiền muộn ngày hè, mụn nhọt trên mặt Quý chủ ty lặn đi không ít, khuôn mặt thanh niên tuấn tú dần dần lộ ra, cười nhẹ còn có lúm đồng tiền. Chẳng trách sau này hắn sẽ trở thành lang quân mà nhóm quý nữ trong thành Lạc An hận không được gả.
"Khương thiếu phó, nghe nói rất nhiều học sinh trong thư viện đã ra làm quan, ngài có tài năng và học vấn như vậy, vốn là người nổi bật, vì sao không xin một Thái tử một chức quan? Làm phụ tá tuy tốt... Nhưng từ xưa tới nay phần lớn là loại người chỉ có một chút thủ đoạn cướp gà trộm chó. Ngài là người rất có tài, cứ thế này mãi chẳng phải sẽ bị chôn vùi một cách đáng tiếc sao?"
Khương Tú Nhuận đang ngồi ở dưới giàn cây dưa chuột ở sân nhỏ vùng nông thôn, ăn quả mọng thị vệ hái ở bên đường, nghe lời nói của Quý đại nhân, nàng cảm thấy thật xuôi tai, tuy rằng ở kiếp trước từng có vô số người khen nàng có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, bế nguyệt tu hoa.
Nhưng cả hai đời cộng lại, ai cũng không ngọt miệng bằng Quý Bỉnh Lâm, lời khen của hắn chạm tới đáy lòng Khương Tú Nhuận.
Ngày thường, lúc Khương Tú Nhuận nịnh hót Thái tử cũng không cảm thấy gì nhưng bây giờ bị người ta tâng bốc một chút, lập tức cảm thấy hóa ra thoải mái như thế, khó trách điện hạ rất thích!
Khương Tú Nhuận nghe xong, vui sướng trong lòng, không khỏi nở nụ cười, cầm quả mọng lớn nhất trong tay cho Quý Bỉnh Lâm ăn.
Nhìn Thiếu phó đại nhân mỉm cười với mình, chẳng biết tại sao mặt Quý Bỉnh Lâm lại chợt ửng đỏ, vội vàng nhận lấy quả mọng rồi cắn một miếng, nước trái cây màu đỏ tím bắn tung tóe ra vạt áo trước ngực hắn.
Tình cảnh này ở trong sân rơi vào trong mắt Thái tử điện hạ ngồi bên cạnh cửa gỗ, hắn nhếch miệng, sau đó rời ánh mắt, nhẫn nại nhìn Trịnh Công Tượng dâng đồ lên cho mình.
Trên bản vẽ, Trịnh Công Tượng căn cứ vào đất đai và sông ngòi phân bố ở Đại Tề, sửa lại bản đồ thiết kế kênh nước ở khu vực Tây Bắc có khí hậu khắc nghiệt.
Ở nông thôn rất nhiều đường đất, xe ngựa không thể đi qua, phần lớn còn phải tự mình đi. Từ lúc từ quận huyện trở về, Khương Tú Nhuận thật sự rất mệt mỏi nên về phòng nghỉ ngơi một lát.
Có điều Phượng Ly Ngô không vội trở về nghỉ ngơi ngay, hắn vẫy tay gọi thị vệ hôm nay ở bên cạnh Khương Tú Nhuận tới, hỏi lúc Quý Bỉnh Lâm và Trắc phi ăn quả mọng nói cái gì mà khiến nàng vui vẻ như vậy.
Thị vệ là tâm phúc của Phượng Ly Ngô, cũng biết rõ hai thân phận của Khương Tú Nhuận, tất nhiên không dám không chú ý lúc Trắc phi nói cười cùng nam nhân, bèn nói sự thật Quý đại nhân khen Trắc phi là người có tài năng và học vấn, không thể bị chôn vùi, vân vân...
Phượng Ly Ngô khẽ chau mày, cảm thấy nhìn người không thể nhìn bề ngoài, mặt mũi Quý Bỉnh Lâm thanh thật như vậy, hóa ra cũng có lúc miệng lưỡi trơn tru.
Mặc dù nói là lời nói nịnh hót không quá quan trọng nhưng Phượng Ly Ngô vẫn thấy cực kỳ không thoải mái, nhất thời không nói gì.
Xử lý xong công vụ, đêm đã khuya, hắn đi dọc theo đường nhỏ ở vườn hoa có nhiều tiếng côn trùng mùa thu tới viện Dao Cơ.
Cách vải thưa che cửa sổ màu xanh lá cây nhìn vào, Khương Tú Nhuận nghỉ ngơi xong đã rời giường, ăn cơm tối xong vẫn còn chưa ngủ, xõa tóc dài, mặc áo rộng đang ở trên bàn vẽ phỏng theo bức tranh núi sông Đại Tề. Đây là bức tranh Mộc Phong tiên sinh tặng cho nàng, dòng sông lớn nhỏ của Đại Tề đều ở trên bản đồ, vừa xem qua là thấy ngay.
Khương Tú Nhuận cầm một tấm lụa mỏng vẽ từng nhánh núi sông. Thật ra nàng đã vẽ ba tấm, xem ra nàng tính khi vẽ xong sẽ dùng hồ dán ghép những tấm vải lụa này với nhau thành một tấm vải lớn.
Mỹ nhân vẽ tranh như hoa, cùng với bóng trăng mùa thu mờ ảo nhìn trăm lần cũng không chán.
Phượng Ly Ngô dừng chân nhìn một lúc rồi mới cất bước đi vào, phất tay ra hiệu thị nữ Đào Hoa đang đốt hương liệu ra ngoài, sau đó đi tới trước mặt Khương Tú Nhuận nói: "Đang làm gì thế?"
Khương Tú Nhuận chỉ vào hai tấm vải mình vẽ xong rồi nói: "Hôm nay đi theo điện hạ thị sát sông, chợt nhớ tới Mộc Phong tiên sinh cũng từng tặng ta một vật tốt. Nhưng bởi vì bức tranh này là tiên sinh tặng, dùng bút mực phác họa không được nên cố ý vẽ lại, nếu như lúc Thái tử xây dựng kênh nước trên sông thì có thể lấy ra dùng một lát, không uổng công ta tốn tâm tư một phen."
Phượng Ly Ngô ôm eo nàng từ phía sau, ngửi mùi thơm tươi mát trên mái tóc dài, nói: "Ai nói cô muốn xây dựng kênh nước trên sông?"
Khương Tú Nhuận hơi nghiêng đầu nói: "Điện hạ không phải muốn kiểm tra tài năng và học vấn của phụ tá sao? Hôm nay ngài tới thăm hỏi Trịnh Công Tượng, hẳn là có ý muốn cải thiện dân sinh, người đi theo ngài đều có thể đoán được mà?"
Phượng Ly Ngô chống cằm lên vai nàng nói: "Lâu rồi chưa kiểm tra Khương Thiếu phó, quả thật muốn kiểm tra một chút, xem ngươi có đáng giá nuôi dưỡng trong quý phủ hay không, ngươi xem chuyện này nên làm hay không nên làm?"
Khương Tú Nhuận cầm bàn tính bằng ngọc ở bên cạnh lên tính, nhẹ nhàng gẩy hạt trân châu nhỏ long lanh, nói: "Gia tẩu ta có câu nói Có bao nhiêu vàng thì làm bấy nhiêu việc lớn, trước mắt điện hạ xây dựng kênh đào, quốc khố đã báo nguy, chuyện kênh nước, vẫn phải trì hoãn lại một..."
Nói được một nửa, Khương Tú Nhuận ngừng lại.
Nàng cảm thấy mình thật sự có chút được sủng ái quá nên sinh kiêu rồi, mặc dù xưa nay Phượng Ly Ngô chưa từng lớn tiếng trách mắng nàng bàn luận quốc sự nhưng bây giờ bản thân nàng là Trắc phi của Phượng Ly Ngô.
Nếu cứ đắc ý vênh váo, tùy tiện tham gia chính sự như vậy, chẳng phải ngày Phượng Ly Ngô ban cho nàng tên tuổi "Họa quốc yêu cơ" giống như kiếp trước không còn xa nữa rồi?
Cho nên Khương Tú Nhuận nói được một nửa thì ngừng lại, cảm thấy bản thân mình đêm nay có chút ăn no rửng mỡ rồi, vì sao lại nổi hứng lật ra bức tranh của tiên sinh làm những chuyện này?
Ai ngờ Phượng Ly Ngô còn chưa nghe đủ, thấy nàng không nói gì còn thúc giục: "Sao không nói nữa?"
Khương Tú Nhuận ngượng ngùng cười nói: "Là ta nhiều lời rồi, bức tranh xấu như vậy, đâu có nên tặng cho điện hạ?”
Phượng Ly Ngô nhìn thấy Khương Tú Nhuận không xa rời nụ cười giả dối, rốt cuộc hắn cũng biết hắn vì sao hắn bị khó chịu, cả nửa ngày không thấy như ý rồi!
Chẳng qua là được Quý Bỉnh Lâm kia khen ngượi vài câu có tài học thôi mà đã cười rạng rỡ như vậy! Quả mọng kia có mùi vị gì, hắn còn chưa có được ăn đâu!
Nhưng ở trước mặt hắn thì thế nào? Nữ tử này lúc nào cũng nhún nhường, cười vô cùng giả tạo như có khuôn đúc, khiến người ta thêm phiền chán!
Phượng Ly Ngô bình tĩnh giữ thân thể nàng ngay ngắn, dựa vào ánh đèn nhìn kỹ