Khương Tú Nhuận thấy hắn đứng sững sờ không nói lời nào, bèn nhẫn nại nói: “Xin nhường đường một chút, ngài cản ở đây làm ta dây thừng của ta không đo được.”
Phượng Vũ cúi đầu nhìn dưới chân, quả nhiên chân dẫm vào một sợi dây thừng quét nước sơn, thế là vội vã nhấc chân tránh ra.
Khương Tú Nhuận không để ý tới hắn, vẫn tiếp tục chỉ huy thợ đo đạc mực nước để làm riêng trâu đá và dựng cột trụ để đặt ở bên trong bồn nước.
Quan viên sau lưng Phượng Vũ nhất thời ngượng ngập, thầm nghĩ một người khôn khéo xuất sắc như Khương đại nhân, vì sao thấy Hoàng tử lại lạnh lùng như vậy?
Có người hiểu rõ việc đời, cũng nhớ rất dai. Bây giờ triều đình phân chia, hai đảng tranh chấp gay gắt. Vị Khương đại nhân này từ phủ Thái tử đi ra, là người ở phe Thái tử, mà Nhị Hoàng tử được đương kim thánh thượng thiên vị, là người duy trì hoàng phái.
Bọn họ dụng tâm xu nịnh Nhị điện hạ, có phải cũng trở thành người chiếm chỗ trong phân đảng hay không? Nhất thời tâm trạng thấp thỏm, thầm kêu nguy hiểm.
Có điều Phượng Vũ đã quen việc lấy mặt nóng dán mông lạnh [*] với Khương Tú Nhuận rồi, cũng không để ý lắm. Chỉ đứng ở bên cạnh nàng, tỏ vẻ rất tò mò, cái gì cũng hỏi.
[*] Bạn nhiệt tình đối xử với họ, còn họ đối xử lạnh nhạt với bạn.
Chỉ chốc lát tới trưa, cần phải ăn cơm trưa rồi. Những ngày gần đây, Hộ bộ trong kinh thình thoảng gửi thuyền lương thực tới Hán Dương.
Cho nên những món ăn trên công trường mấy ngày nay rất mới mẻ và phong phú.
Phượng Vũ vốn muốn nấn ná cùng Khương Tú Nhuận ăn một bữa cơm, hai người ở trong lều nhỏ trên đỉnh núi ngồi gần nhau, mặt đối mặt ăn cơm, nghĩ như thế nào cũng thấy mập mờ.
Lúc này hắn hoàn toàn không nhớ tới việc nữ tử này cũng xem như là tẩu tẩu của hắn.
Trong trời đất này, chỉ còn dư lại mỗi hắn và Tú nhi thôi!
Thế nhưng, khi thị nữ xấu xí Thiển nhi của Khương Tú Nhuận cười quỷ dị, bưng một chậu cháo nát bét lên bày ở trước mặt Phượng Vũ, hắn nhịn không được nhớ tới chuyện cũ không vui. Một cơn buồn nôn làm sao cũng không kiềm chế được trào lên, nôn khan hai tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Thiển nhi một cái rồi ghê tởm nghiêm mặt cáo từ.
Chờ tới khi Nhị điện hạ đi rồi, Khương Tú Nhuận mới hiếu kỳ nhìn món cháo nói: “Thật sự ăn thế này?”
Thiển nhi cười nói: “Còn chưa có làm xong mà, đây là củ cải đường vận chuyển từ kinh thành tới, bỏ thêm thịt bò băm nhỏ và gia vị. Lát nữa cháo nóng sẽ được bưng lên, nữ đầu bếp giúp làm cơm muốn thêm bột mì vào trong canh thịt băm làm món bánh bột ngô kẹp thịt ăn.”
Nói xong, nàng ấy bưng chậu lớn trở về trong lều bếp chung làm cơm.
Người quấy rối đi rồi, bên tai Khương Tú Nhuận được yên tĩnh. Cũng có thể dựng bàn nhỏ, tính toán một chút.
Bởi vì ở Hán Dương nàng dốc sức chuẩn bị, vận động lòng dân nên trên thực tế bớt đi được một khoản tiền nhân công, giảm được một nửa ngân lượng phải hao phí. Bởi vì thuế tằm của Nông ti mà của cải tích lũy được vẫn tính là có thể ứng phó.
Dù cho ăn uống có chút cần kiệm, may là có nhiều gạo và mì, còn có rất nhiều vật tư, tất cả là do Hộ bộ giúp đỡ, cũng không phải tự bỏ lương thực ra nấu nướng.
Có điều Khương Tú Nhuận biết, Hộ bộ sẽ không tự nhiên giúp đỡ Nông ti, có lẽ là Phượng Ly Ngô đứng ra giúp nàng.
Những ngày nàng tới Hán Dương, lúc đầu nhận được một phong thư của Phượng Ly Ngô, ra lệnh nàng mau chóng trở lại, không nên tùy hứng.
Trong thư dùng ngữ khí riêng tư. Nhưng lúc Khương Tú Nhuận trả lời, lại là ngữ khí báo cáo cấp trên, giải quyết việc chung. Chỉ nói rõ về các nơi mình làm việc sau khi tới Hán Dương và chuyện mình cần phải làm ngay, thật sự không rời đi được.
Sau khi phần công văn này trình lên, không thấy tin tức Thái tử bên kia thúc giục nàng về kinh nữa.
Khương Tú Nhuận cảm thấy việc này rất bình thường. Bất luận kiếp trước hay kiếp này, Phượng Ly Ngô vẫn là người có dục vọng quyền lực lớn như tất cả các nam tử.
Nếu như báo cáo với Thái tử mình không phải trốn đến Hán Dương bực bội mà là làm ra một phen chiến tích, điện hạ sẽ biết lấy quốc sự làm trọng, không quấy rầy công trình thủy lợi ở Hán Dương.
Mà sau đó gửi đội tàu vận chuyển vật tư tới, cũng coi như chứng thực điện hạ hài lòng với việc mình làm. Cho nên Khương Tú Nhuận am tâm đóng quân, suy nghĩ ở lại thêm mấy tháng. Hơn nữa công trình kênh mương cũng không phải chỉ ở Hán Dương. Sau này nàng còn có thể tiếp tục thường trú nơi khác, giám sát công trình.
Tình cảm nam nữ quý ở việc sớm chiều ở chung. Bây giờ nàng và điện hạ bớt đi sớm chiều, có thêm bao ngày xa cách, tình tự nhiên sẽ nhạt nhòa như mây khói.
Thật ra chỉ cần Thái tử không ôm chấp niệm, quân thần ở chung như vậy mới là thuật kinh bang tế thế [*]. Trước khi nàng rời kinh, mượn cơ hội ra phố chọn mua đồ dùng đã để lại lời nhắn ở cửa hàng Cơ Vô Cương.
[*] Dựng nước giúp đời.
Mà ở công trường Hán Dương, bởi vì lao dịch qua lại đông đảo, nàng cũng có cơ hội ngầm tiếp xúc với thuộc hạ Cơ Vô Cương phái tới... Nghĩ tới đây, lòng Khương Tú Nhuận bình tĩnh hơn một chút.
Người hướng về phía trước sẽ không hoang mang, tuy rằng mỗi ngày cực khổ, thế nhưng Khương Tú Nhuận cảm thấy ngày tháng trôi qua so với trở về nơi quý thiếp vương nữ đầy viện trong thành Lạc An tự do thoải mái hơn nhiều.
Nàng tính toán một lúc trong lều, mùi thơm món bánh bột ngô kẹp thịt cũng truyền tới.
Nán lại ở trên công trường Hán Dương lâu, Khương Tú Nhuận càng ngày càng không giống vương nữ. Đến lúc ăn cơm cũng dần dần học tập tục của dân làng địa phương. Chọn gò đất có địa thế cao, ngồi xếp bằng ở trên tảng đá lớn trơn nhẵn, trên tay bưng chén gỗ cầm đũa trúc, cầm theo món bánh bột ngô kẹp thịt bắt đầu ăn.
Mùi vị món bánh bột ngô kẹp thịt này rất ngon, chỉ là bỏ hơi nhiều muối, Khương Tú Nhuận ăn một nửa, bèn cảm thấy hơi khát, gọi lớn: “Thiển nhi, nước hầm đậu xanh buổi sáng còn không? Mang tới cho ta một chút.”
Đúng lúc này, có người đưa một túi nước da trâu nạm bảo thạch tinh xảo cho nàng.
Đây là vật hiếm lạ không thể nhìn thấy ở vùng Hán Dương!
Khương Tú Nhuận kinh ngạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Phượng Ly Ngô một thân màu đen, mặc áo khoác lông đứng ở sau lưng nàng.
Thấy nàng ngẩn người không nhận bình nước, Phượng Ly Ngô dứt khoát vặn nắp, đưa túi nước nhỏ tới bên miệng nàng.
Thần trí Khương Tú Nhuận tỉnh táo lại, vội vàng đặt bát đũa xuống nhận túi nước, hành lễ với Phượng Ly Ngô, nói: “Điện hạ tới nơi này, sao không phái người thông báo một tiếng?”
Hơn một tháng Phượng Ly Ngô không nhìn thấy người trước mắt, nhớ nhung sớm đã tràn ngập trong lồng ngực. Thế nhưng không ngờ, khi thật sự gặp rồi, nàng giống như