Phượng Ly Ngô quát lên một tiếng, Tần Chiếu dừng tay ngay tức khắc.
Hắn căm giận ném trường đao trong tay xuống, cũng biết bản thân hôm nay nhất thời tức giận mà thất lễ, xoay người ôm quyền với Thái tử, thấp giọng nói bản thân vừa rồi uống nhiều rượu, có khắc khẩu với thị nữ của công tử Tiểu Khương, kính xin Thái tử trách phạt.
Thật ra hắn thân là tướng quân, cho dù chém một thị nữ của chất tử nước yếu thì có sao?
Nhưng Phượng Ly Ngô vừa mới chiêu mộ Khương Hòa Nhuận, tiểu tử này rất được Thái tử sủng ái. Tần Chiếu không ngốc, đương nhiên không trẻ con đến mức cáo trạng với Thái tử, xin Thái tử làm chủ cho hắn xử thị nữ xấu xí chân to kia.
Phượng Ly Ngô dù sao cũng phải cho Tần Chiếu chút mặt mũi. Tần Chiếu là cháu đích tôn của Tần gia, năm đó hắn bị phế rồi đuổi vào lãnh cung, cũng nhờ võ tướng thế gia Tần gia bồi dưỡng mới có thể trở về Đông cung một lần nữa.
Vì thế hắn lạnh nhạt nói với Khương Tú Nhuận: "Quân ở Ba Quốc dung túng gia nô như vậy sao?"
Trong lòng Khương Tú Nhuận biết, nếu bản thân không tỏ thái độ, Phượng Ly Ngô rất có khả năng vì muốn giữ thể diện cho Tần Chiếu mà ra lệnh giết Bạch Thiển.
Không đợi Phượng Ly Ngô mở miệng lần nữa, nàng cắn răng, vung vạt áo hành đại lễ với Tần Chiếu: "Là tại hạ quản giáo không nghiêm. Nô nhi ngu xuẩn, tại hạ vốn không nên đưa nàng tới nơi quý nhân tụ tập này, mong Tần tướng quân tha tội."
Người ta đã khiêm tốn như vậy, nếu Tần Chiếu không nghe không tha thì đó chính là làm mất thể diện của Hoàng Thái tử, cố ý chèn ép nhân tài Thái tử mới chiêu mộ.
Khương Tú Nhuận cũng đoán được điều này, tư thế hành lễ vô cùng khiêm tốn, những người xung quanh âm thầm cười trộm.
Phượng Ly Ngô nhìn thị nữ sau lưng Khương Tú Nhuận vài lần, lạnh nhạt nói với Khương Tú Nhuận, hy vọng công tử Ba Quốc sau này tự quản thúc hạ nhân cho tốt, sau đó bảo Tần Chiếu nếu uống rượu hơi say thì về phủ nghỉ ngơi đi.
Như vậy chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, Thái tử Đại Tề thật khiêm tốn, khoan dung và có khí phách.
Chỉ có điều mọi người xung quanh cũng tự hiểu rõ: Công tử Tiểu Khương này thật đúng là dung túng ác nô sỉ nhục hộ vệ tướng quân của Thái tử, thật sự là người không có mắt!
Còn có mấy người là bạn thân và học trò của Phàm Sinh cũng ở đây, vô cùng hả hê khi thấy người ta gặp họa, cảm thấy tiểu tử họ Khương này phẩm chất đức hạnh thấp kém, còn quá ngang ngược, ở trước mặt Thái tử cũng không biết kiềm chế.
Chậc chậc, muốn đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ không phải sao?
Đừng nhìn Hoàng Thái tử hiện tại nhân từ, thật ra hắn là người có thù tất báo, là hạng người giỏi tính toán ngầm hại người khác.
Nhớ tới thủ đoạn năm đó hắn đối xử với Tề vương và vương đệ, nghĩ tới thôi cũng đã khiến cho người ta không rét mà run.
Hôm nay vị chất tử Ba Quốc này đắc tội Thái tử, nghĩ tới vị chất tử Yến Quốc vừa mới bị giết kia, nói không chừng một ngày đó vị chất tử Ba Quốc này cũng phải rơi đầu.
Việc đã đến nước này, ở lại cũng có chút nhàm chán.
Khương Tú Nhuận dẫn Thiển nhi đi ra từ Kính hầu phủ, Bạch Thiển có lòng áy náy, không lên xe ngựa, chỉ quỳ trên mặt đất xin Khương Tú Nhuận trách phạt.
Khương Tú Nhuận lại cười nói: “Chủ nhân gặp nạn, ngươi ra tay giúp đỡ đúng lúc, vì sao ta lại trách phạt người hầu trung thành như ngươi? Chỉ là về sau nếu ngươi muốn đánh chó cũng phải chừa mặt chủ, đừng ra tay trước mặt người khác, tránh cho bị bắt được nhược điểm..."
Lời này nói được một nửa, nàng nhìn thấy Tần Chiếu sắc mặt xanh mét cưỡi ngựa từ một bên đi ra.
Thật ra vừa rồi hắn thấy thiếu niên này khiêm tốn xin lỗi, bả vai gầy yếu rũ xuống, lửa giận trong lòng hắn cũng tiêu hao hơn phân nửa.
Dù sao tương lai cũng là cộng sự dưới trướng Thái tử, nếu hắn chịu sửa thái độ lạnh lùng với mình, biết lùi biết tiến, bản thân mình cũng sẽ rộng lượng một chút, tha thứ cho tiểu thiếu niên này!
Cho nên khi ra phủ, sau khi lên ngựa hắn cũng không vội vã đi, trong lòng phỏng đoán công tử Tiểu Khương hẳn sẽ không ở lâu, chờ tiểu tử này ra hắn sẽ nói chuyện.
Thật không ngờ, chờ tới chờ lui, lại chờ được một câu "Đánh chó cần chừa mặt chủ!"
Đây thật đúng là khiến Tần Chiếu tức giận tới nỗi khói bốc lên đỉnh đầu, hận không thể xông lên phía trước dạy dỗ thật tốt chất tử không biết trời cao đất dày này.
Nhưng bây giờ xông lên gây gổ, khó tránh làm người ta hiểu lầm mình bụng dạ hẹp hòi, cố ý chờ ở đây trả thù.
Nghĩ như vậy, hắn đi về phía Khương Tú Nhuận, quái gở nói "Sau này còn gặp lại", sau đó xoay người rời đi.
Khương Tú Nhuận lại cảm thấy lần này cùng nhau mất mặt cũng tốt, ký ức kiếp trước quá đau khổ, nếu như có thể không gặp thì mới là tốt nhất.
Chỉ là lần này ở Kính hầu phủ làm ra một trò khôi hài, vừa mới chạm tay vào danh tiếng tân tài tử thành Lạc An, nháy mắt đã không còn thấy thiệp mời rơi như hoa tuyết nữa.
Thế nhưng chuyện này lại làm Khương Tú Nhuận âm thầm thở phào... Như vậy cũng tốt, tránh cho uống nhiều rượu vào lại lộ ra bí mật của bản thân.
Sau yến hội, nàng cũng cố ý giữ khoảng cách với Hoàng Thái tử, cũng chưa từng mặt dày đi tới phủ Thái tử lĩnh tiền.
Nhưng Khương Tú Nhuận lại âm thầm cho thương gia trong thành Lạc An quay vòng vốn. Bởi vì lợi nhuận không đáng kể, dù vung tiền thoải mái cũng không lo tra ra nguồn gốc. Quay vòng như vậy, lãi mỗi tháng cũng tạm được, thời gian trôi qua cũng không quá khó khăn.
Trên ô đất trống cách một phố, mái nhà của thư viện mới đã lót xong. Chỉ là thư viện trong đô thành vốn rất nhiều, một thư viện không nguồn gốc cũng không khiến cho người ta xem trọng.
Nhưng Khương Tú Nhuận biết rõ chờ sau khi xây dựng xong, sẽ có đại nho chân chính tới dạy nên đã sớm đi hỏi thăm để báo danh cho huynh trưởng.
Lúc nghe nói thư viện sẽ cho thi viết, hỏi rõ ràng phạm vi kiểm tra trong sách xong, Khương Tú Nhuận quyết định mua thêm nhiều sách vở về cho ca ca ôn tập, lúc dự thi có thể nắm chắc.
Chỉ là khi ra phủ, trước lúc chờ xe ngựa tới, lại không thấy có thị vệ tới đón.
Qua một lúc lâu mới có một thị vệ đi tới.
Khương Chi tính tình luôn tốt cũng có chút tức giận nói: "Những người khác đi đâu hết rồi, sao không thấy theo xe hầu hạ?"
Người nọ thấp giọng nói là hôm qua mọi người tham ăn, đi ra phố mua thịt chó nên giờ đau bụng.
Khương Tú Nhuận nhìn qua, thị vệ này đúng là thị vệ lúc trước giúp nàng nấu nước ở dịch quán, thị vệ này tên gọi Triệu Quả, là thị vệ trẻ tuổi nhất tới từ Ba Quốc, cũng chỉ mới hai mươi.
Bởi vì hắn tương đối cần cù và hiền lành nên Khương Tú Nhuận cũng xem trọng. Vài ngày trước, nàng thấy hắn lén lút khóc, hỏi thăm mới biết hắn có mẹ già đau ốm, hiện giờ không thể trở về nước, lúc này mới sốt ruột đến nỗi rơi lệ.
Khương Tú Nhuận lập tức cho hắn ba thỏi vàng, cuối tháng có người đưa thư từ Ba Quốc tới, nàng sẽ cho hắn theo người đưa thư về hiếu thảo với mẹ.
Lúc ấy Triệu Quả cảm động tới nỗi rơi nước mắt, hôm nay không biết vì sao, hắn giống như có chuyện muốn nói nhưng lại thôi.
Chỉ chốc lát, có thêm hai ba người thị vệ đi đến, nói những người khác bị bệnh không đứng dậy được, Bạch Thiển cũng trúng chiêu, nghe nói hôm qua ăn một khối thịt to, nay tiêu chảy liên tục, chân mềm tới nỗi không ra được cửa.
Vì thế Khương Tú Nhuận dặn dò Bạch Thiển ở nhà nghỉ ngơi, chỉ dẫn thị nữ Bạch Anh và huynh trưởng tới thư cục