Ở Dương phủ chỉ uống mỗi nước cam ép chua ngọt khai vị, lúc tắm rửa xong, bụng đã đói tới nỗi sắp không chịu được nữa.
Có lẽ vì cả ngày làm công vụ, hao tổn trí não nên sau khi trở lại từ Hán Dương, Khương Tú Nhuận ăn vô cùng khỏe.
Bình thường Phượng Ly Ngô tới hành cung, luôn dẫn theo Khương Tú Nhuận tới cùng, cho nên đấu bếp nơi này cũng biết khẩu vị của Dao Cơ.
Sáng sớm điện hạ đã báo cho biết muốn tới nơi này, dưới bếp đã sớm chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn Dao Cơ thích.
Đùi dê nướng Hồ Phong, ướp hạt tiêu và muối rất hấp dẫn, thịt dê được treo trong một bếp lò bùn chuyên dụng để nướng chín, cắt thành lát mỏng, chấm muối ăn.
Mở lưng con tôm lớn ra, rắc tỏi, bọc bột chiên rồi cho vào chảo dầu, vị xốp giòn tới nỗi ngay cả đuôi tôm cũng có thể ăn.
Phượng Ly Ngô mắt thấy Khương Tú Nhuận từ Hán Dương trở về gầy đi trông thấy, còn dặn dò đấu bếp nấu canh chân heo táo đỏ bổ dưỡng. Khương Tú Nhuận chê ngấy không thích uống nhưng vẫn bị Phượng Ly Ngô dỗ uống nửa bát.
Chỉ là Phượng Ly Ngô vốn muốn dẫn nàng tới đây, hai người yên tĩnh thảnh thơi trải qua hai ngày, thế nhưng Khương Tú Nhuận ăn no rồi liền muốn bàn công vụ với hắn.
Xây dựng hồ chứa nước ở Hán Dương xong, các nơi tương liên với nó đều phải bắt đầu khởi công, nhưng... Nông ti không có tiền.
Khương Tú Nhuận không thể không mở miệng xin Phượng Ly Ngô.
Có điều nàng biết tình hình kinh tế của Phượng Ly Ngô cũng không dư dả, kênh đào bắt đầu xây dựng vào mùa xuân, đoạn kênh đào tới Hàn Quốc có thể thông suốt thuận lợi, tuy rằng có thể thu chút tiền nhưng cần thời gian.
Chỉ là Phượng Ly Ngô cũng đã tính trước, chỉ để Khương Tú Nhuận chờ một chút thôi.
Khương Tú Nhuận nhất thời hiếu kỳ, luôn miệng hỏi. Phượng Ly Ngô cũng không giấu diếm, nói ra nguyên nhân hắn trở về là lập tức chui vào Binh ti. Người Nhung ở Bắc Hồ chia làm mấy bộ lạc, bộ Á Cáp Minh giao hảo với Đại Tề thỉnh cầu Đại Tề trợ giúp dẹp yên loạn nội bộ.
Có điều Đại Tề xuất binh không đơn thuần dựa vào tình nghĩa tri âm tri kỷ. Chờ tới khi dẹp yên phản loạn, bộ Á Cáp Minh báo đáp trả lại ba quận Tây Nam ở Bắc Hồ cho Đại Tề.
Ba quận này chính là tiền triều cắt đất nhường cho Bắc Hồ. Nếu thật sự có thể trả về, thuế má ba quận tự nhiên sẽ thuộc về Tề Quốc. Mà Binh ti làm việc này sẽ nắm chắc thuế má trong tay trước tiên, Phượng Ly Ngô đã sớm dự tính tốt, giữ thuế ba hoặc năm năm trong tay, làm cái gì cũng sẽ không lo túng thiếu.
Khương Tú Nhuận cầm một miếng thịt đùi dê lớn nhét vào trong miệng mình, dùng sức nhai, che giấu nội tâm kích động của mình.
Nội loạn Bắc Hồ ở kiếp trước cũng xảy ra. Lúc đó bị phái đi trợ giúp Bắc Hồ cũng là quân của Thái tử. Nhưng khi đó không phải Thái tử tự nguyện đi mà là bị phe Hoàng đế ép đi, mưu đồ tiêu hao vây cánh kiểm soát quân đội của phe Thái tử.
Trận chiến chi viện này có thể nói là lôi thôi kéo dài tới gần nửa năm, Phượng Ly Ngô kéo thân thể bệnh tật, chống lại loạn trong giặc ngoài, chiến thắng trở về ngoài dự liệu của mọi người.
Đương nhiên, trận chiến này cũng khiến cho thực lực của Thái tử tăng lên, bồi dưỡng cất nhắc rất nhiều mãnh tướng. Nữ tướng quân Bạch Thiển là một vị trong đó...
Nửa năm đối với Khương Tú Nhuận mà nói, đã đủ rồi!
Chỉ cần Thái tử rời xa nửa năm, nàng có thể ung dung chạy rồi.
Đương nhiên nàng cũng có một tia tiếc nuối, nữ tướng quân vốn nên tỏa ánh hào quang rực rỡ trong trận chi viện này, hiện tại đang ở dưới hiên dùng chùy nhỏ gõ xương dê lấy mỡ tủy bên trong cho nàng!
Cho nên Khương Tú Nhuận suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói: “Thái tử nếu muốn dùng binh, nhất định cần gấp mãnh tướng, chọn một số người mới, không biết Thái tử cảm thấy Bạch Thiển thế nào?”
Phượng Ly Ngô biết Khương Tú Nhuận gửi gắm kỳ vọng cao với thị nữ của mình, cũng không biết có phải chủ tử tự hào quá mức về năng lực ngu dốt đầy người của thị nữ này hay không. Nàng cố chấp cho rằng thị nữ này chính là tướng soái tài năng, hơn một nửa binh thư trong phòng hắn đều bị Khương Tú Nhuận dùng bồi dưỡng nữ tướng quân rồi.
Thấy nàng có lòng bồi dưỡng như thế, Phượng Ly Ngô cũng muốn cho Khương Tú Nhuận chút mặt mũi, cho nên âm thầm kiểm tra Thiển nhi.
Kết quả, sự thật chứng minh những binh thư này cho chó ăn vào bụng hết. Thiển nhi trả lời phải nói là hỏi một đằng trả lời một nẻo, cuối cùng còn chán nản hỏi hắn, thế nhưng nàng ấy làm sai chỗ nào? Khiến cho Thái tử điện hạ và tiểu chủ tử dùng binh thư giày vò nàng ấy như thế.
Đến nước này Phượng Ly Ngô cho rằng, Khương Tú Nhuận tuy rằng mèo mù vớ phải chuột chết, tiến cử đại tài Quý Bỉnh Lâm với hắn nhưng nàng thật sự không phải Bá Nhạc, quả thật nhìn lầm Bạch Thiển rồi.
Lại xem bây giờ, vừa nghe tiểu chủ tử tiến cử mình theo quân tới Hồ Bắc tác chiến, Thiển nhi âm thầm thò gương mặt đỏ tía tai ra ngoài cạnh cửa thăm dò, ánh mắt ai oán giống như con cún bị chủ nhân vứt bỏ.
Phượng Ly Ngô không thích nhìn khuôn mặt dọa người thò ra ở cạnh của của Thiển nhi, thế là thản nhiên nói: “Thiển nhi có võ nghệ cao cường, để hầu hạ bên cạnh nàng cô cực kỳ yên tâm, tạm thời vẫn là nên ở bên cạnh nàng thôi!”
Thiển nhi nghe lời của Thái tử, rốt cuộc cũng an lòng, vui vẻ thu gương mặt lại, tiếp tục dùng chùy nhỏ gõ xương lấy mỡ tủy.
Khương Tú Nhuận cũng đã chết lòng, chỉ mang theo hổ thẹn yên lặng ăn cơm.
Sau khi cho Khương Tú Nhuận ăn no, Phượng Ly Ngô không khách khí cho mình ăn no luôn.
Khương Tú Nhuận tắm rửa sạch sẽ là bắt đầu ngửi thấy mùi ngọt ngào nhẹ nhàng khoan khoái trên người nàng, khiến cho tình cảm không thể tự kiềm nén nữa. Đáng tiếc hơn một tháng không ở cùng nhau, thân thể càng nhạy cảm, Phượng Ly Ngô tự nhận còn chưa có làm gì, Khương Tú Nhuận đã chuột rút bật khóc.
Sờ sờ bắp chân căng cứng, quả thật là rút gân. Phượng Ly Ngô vội vàng xoa nắn bắp chân cho nàng, rốt cuộc nhịn không được nói với nàng: “Cho nàng phóng túng một chút, vốn là lãng phí thời gian, gây sự thế nào mà không thương tiếc bản thân như thế? Nhất định phải tới nơi hoang vu đó, khiến cho...”
Kết quả hắn còn chưa dứt lời trách cứ đã bị Khương Tú Nhuận dùng môi anh đào chặn miệng. Phượng Ly Ngô nhất thời không nhận ra mình bị đối phó qua loa, vẫn khao khát phần thưởng, ôm trả lại nàng, gắn bó dây dưa môi răng cùng một chỗ với nàng...
Qua hai ngày rồi thì cũng tới đại triều, hai người đứng dậy cùng vào triều sớm.
Lần này trên triều có chuyện lớn, đó là ứng chiến với Bắc Hồ, có thể lấy ba quận trở về. Đối với trên dưới triều đình mà nói, đây là chuyện làm phấn chấn lòng người, chỉ là có vài thần tử do dự bởi không biết trợ giúp Á Cáp Minh bộ có tốn nhiều thời gian, hao tổn gốc rễ Tề triều hay không, vì vậy