Khương Tú Nhuận mở bức thư ra hứng ánh sáng xem đi xem lại, cảm thấy bút pháp của điện hạ lại có tiến bộ rồi, ngòi bút mạnh mẽ, nét chữ cứng cáp.
Đáng tiếc Phượng Ly Ngô có rộng lượng nhân từ, cho dù sẽ bỏ qua chuyện cũ, nàng lại không muốn giẫm lên vết xe đổ nữa.
Sau đó nàng bèn vứt bức thư vào trong ao nhỏ dưới hiên, mấy ngày nay thời tiết ấm áp, mặt nước không kết băng, những con cá trong cao đuổi theo mảnh vải lụa lúc lên lúc xuống, vô cùng thú vị.
Hiện tại mùa đông đã bắt đầu, con đường đi lại giữa Ba Quốc và Đại Tề kết tầng băng rất dày, thông tin qua lại cũng chẳng còn thuận tiện nữa, tuy rằng không có thư hồi âm hơi thất lễ, nhưng cũng có thể khiến cho người ta hiểu được... Mặc dù Phượng Ly Ngô xưa nay chẳng phải người hiểu lòng người.
Chỉ có điều hắn có cưới Dương thị hay không, một mình hắn có thể quyết định hay sao? Đợi hắn hiểu rõ nàng đã hoàn toàn rời đi rồi, chút ái ân với nàng cũng dần nhạt phai, nàng tìm cơ hội thuận lợi an ủi từ biệt, thời gian lâu dài, người mới dù sao so với người cũ cũng có nhan sắc kiều diễm hơn.
Ổn Nương dẫn theo thị nữ đưa một nồi mì om tự làm cho Khương Tú Nhuận, từ xa đã nhìn thấy Khương Tú Nhuận đứng ở bờ ao, vội vã bước nhanh vài bước, nói: “Tú Nhuận, nơi này lạnh như vậy, có cảnh gì để ngắm? Mau trở về nhà, cẩn thận bị lạnh đó!”
Trước đây nàng không biết Khương Tú Nhuận là nữ nhi, lúc hiểu rõ ẩn tình rồi, thật sự cảm thấy cô em chồng này là người tài cao gan lớn, vậy mà làm ra nhiều chuyện khiến thế tục kinh hãi đến thế
Thế nhưng Ổn Nương cũng biết em chồng sống không dễ dàng gì, cộng thêm việc Thái tử điện hạ muốn cưới chính thê, em chồng có thai, cho dù ở lại cũng phải e ngại mắt vợ cả.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, Ổn Nương cảm thấy nếu đổi lại là mình, trượng phu cưới người khác, bản thân mình cũng sẽ trách móc. Chỉ là em chồng một mình sinh con phải chịu khổ rồi, nàng thân là trưởng tẩu càng phải quan tâm em chồng nhiều hơn.
Nồi mì om là khẩu vị đất Tề, thứ Ổn Nương dùng cũng là tương đậu mang từ quê hương tới, đang ở Ba Quốc không ăn được.
Buổi sáng, Khương Tú Nhuận ngẫu nhiên nhắc tới, Ổn Nương vội vàng mở tương đậu đang ủ ra, dùng thịt bò thêm khoai tây làm một nồi mì om cho Khương Tú Nhuận.
Có lẽ mang thai thay đổi khẩu vị, mấy ngày nay Khương Tú Nhuận ăn rất khỏe, đặc biệt là mì om thịt bò băm tẩu tẩu tự mình làm ăn rất ngon miệng, sợi mì dai dai nhai rất thú vị.
Lúc trước Phượng Ly gô cũng rất thích ăn mì om của Ổn Nương, không ít lần theo nàng tới phủ chất tử ăn chực.
Mà bây giờ đang ở Ba Quốc, có thể ăn được một món có hương vị đất Tề cũng khiến con người ta cảm khái cảnh còn người mất.
Có điều trong lòng Ổn Nương cảm khái, tâm tư Khương Tú Nhuận lại nghĩ tới nơi khác.
Bất kể thế nào, bây giờ thoát khỏi thân phận chất tử, trên con đường buôn bán làm ăn, tẩu tẩu không còn bị trói buộc, rốt cuộc cũng có thể thoải mái tay chân. Lúc Khương Tú Nhuận biết chuyện này, giờ có năng lực về tiền tài nên nóng lòng muốn thử khuyến khích tẩu tử mở rộng làm ăn.
Ổn Nương bây giờ cũng cảm nhận được sâu sắc, cho dù trở về Ba Quốc, hai huynh muội phu quân cũng không có ai thương yêu.
Ngày hôm trước, chẳng biết vì sao Quốc quân Khương gọi Khương Chi vào cung, không biết vì cái gì mà mắng mỏ hắn một phen, trong lời nói hình như nói Khương Tú Nhuận có lời nói và việc làm thiếu suy nghĩ, hắn làm huynh trưởng tồi.
Ổn Nương đau lòng cho phu quân bị mắng, sau khi trở về còn có bộ dạng buồn bực uất ức, cho nên muốn chuẩn bị vẹn toàn, làm gia nghiệp của mình tăng lên.
Lúc trước nàng sớm mua đất ruộng và cửa hàng ở nhiều nước, bởi vì kinh doanh hợp lý, giá ruộng đất tăng mạnh, kiếm được một khoản rất lớn. Ngay cả cửa hàng lúc trước nàng cầm cố ở thành Lạc An, bởi vì em chồng chỉ điểm, khế đất cũng tăng gấp bội.
Nếu mẫu quốc không giữ người, nàng dẫn theo phu quân và em chồng tới nơi nào cũng có thể sống cuộc sống vui vẻ sung sướng!
Khương Tú Nhuận cảm thấy có bàn tay xây dựng gia đình của tẩu tẩu, việc bên trong phủ trạch cũng không cần nàng quan tâm.
Lúc cô tẩu hai người nói đùa thì chiếu thư trong cung tới.
Lời nói của Thân hậu không khách khí lắm, nói thẳng trước đó Khương Tú Nhuận mất đi hôn nhân ở Đại Tề, nếu ở lại lâu dài e rằng sẽ ảnh hưởng tới danh dự hoàng thất Ba Quốc, mà Nhung vương trước kia nghe đồn về sắc đẹp của Khương Tú Nhuận, rất hăng hái đưa ra đề nghị thông giavới Ba Quốc, đã thư từ qua lại với Quốc quân Khương, để hắn mau chóng gả vương nữ Khương Tú Nhuận đi.
Nghe xong chiếu thư, cung nhân tới truyền tin triệu kiến vênh váo tự đắc, vênh cằm lên nói với Khương Tú Nhuận: “Chúc mừng vương nữ, lại tìm thấy mối lương duyên, ý của vương hậu là, nếu sắp sửa lấy chồng xa thì cần phải ở trong phủ chuẩn bị. Kể từ hôm nay, vương nữ phải ở trong phủ tu thân bồi dưỡng phẩm chất và đức hạnh, không thể tùy ý ra ngoài phủ đi lại!”
Khương Tú Nhuận không hề nói gì, bình tĩnh dặn dò hạ nhân tiễn cung nhân về. Ổn Nương vội vàng cáo biệt Khương Tú Nhuận, trở về viện mình báo việc này cho Khương Chi.
Khương Chi nghe xong sốt ruột không kiềm chế được, vội vàng rời phủ chạy tới tìm muội muội, trên đường đi nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm ra biện pháp tốt, chỉ có một con đường đó là kháng chỉ bỏ trốn.
Khương Tú Nhuận thấy ca ca vội vàng chạy tới, còn nghe chủ ý chạy trốn, khẽ cười nói: “Ca ca khó khăn lắm mới có thể cùng tẩu tẩu trở về Ba Quốc, về sau hiển nhiên có thành tựu, sao có thể bởi vì việc này mà trốn đi. Trở về Ba Quốc ta đã biết sẽ có chuyện này nên đã sớm có chuẩn bị, chắn chắn sẽ không để Thân hậu đạt được ý đồ.” Khuyên nhủ hết lời cuối cùng cũng xem như khích lệ được ca ca.
Tiễn ca ca về, Khương Tú Nhuận yên lặng suy nghĩ việc này, nếu là chủ ý của phụ vương, nàng chỉ cần báo việc có thai cho phụ vương, cho dù phụ vương tức giận nhưng có thể tránh đi kiếp nạn này. Có điều việc này là do Thân hậu chủ trì, nếu nói ra ngược lại càng cho Thân hậu thêm cớ ra tay. Cho dù lần này phá vỡ kế hoạch của bà ta, Thân hậu tự nhiên sẽ còn cách mờ ám khác nhắm vào huynh muội nàng, chỉ có thể hoàn toàn giải quyết việc này mới khiến cho bà ta biết Khương Tú Nhuận đã không còn là đại vương nữ tình tính ngậm bồ hòn ngọt lúc trước.
Lại nói trong cung, lần này thông gia với Nhung Quốc suông sẻ như vậy, không chỉ khiến Thân hậu vui mừng, còn làm cho bà tin chắc thế lực Thân gia vẫn còn nắm càn khôn của Ba Quốc trong tay.
Trong mắt bà, bản thân là một phụ nhân nhưng có ích hơn văn võ cả triều