Tuy rằng phong cảnh của thị trấn này rất đẹp, đất đai màu mỡ, nhưng không phải nơi tốt lành để tổ chức minh hội.
Phải biết các vương tụ họp đông đủ, cân nhắc yếu tố an toàn là quan trọng nhất. Nếu như vị vương nào xảy ra sự có ở nơi này, đều sẽ gây ra mâu thuẫn giữa hai nước.
Thế nhưng bởi vì Mai thành ở có nước non dồn dào, thường khiến rất nhiều giặc cỏ Tây Bắc tới tập kích.
Ba vương cũng có dự tính rung cây dọa khỉ, tổ chức hội minh ở chỗ này, mời Đại vương các nước và quân đội tới để gây kinh sợ cho kẻ thù.
Bởi vì đội các nước gần kề tràn vào, xung quanh Mai thành đúng là yên bình hơn không ít. Thế nhưng tới lúc các vương rời đi, có lạc đàn gặp nạn hay không, cũng khó nói lắm.
Quãng thời gian trước sinh con rồi ở cữ, Khương Tú Nhuận không có thời gian chú ý tới việc trên triều chính. Hiện nay có thời gian rảnh, chợt cảm thấy phụ vương mình thật sự là người có năng lực lụn bại.
Nếu cứ mặc cho hắn tiếp tục như bây giờ, chỉ sợ Ba Quốc thật sự không còn nhiều thời gian.
Hơn nữa, lần này nàng tới tham gia hội minh rất vội vàng, lúc mới sáng sớm, Quốc quân Khương phái người tới đón, không chỉ mình nàng, huynh trưởng Khương Chi của nàng cũng phải cùng đi.
Lúc ấy Khương Tú Nhuận không muốn đi, vẫn dùng lý do thân thể khó chịu từ chối, thế nhưng thái độ Quốc quân Khương cương quyết, tỏ ý việc lần này quan trọng, không thể thiếu nàng, cho nên dù là khiêng cũng phải khiêng nàng đi.
Bất đắc dĩ, Khương Tú Nhuận đành phải vội vàng viết thư cho Cơ Vô Cương và Bạch Thiển, sau đó mới lệnh cho thị nữ thu dọn đồ đạc qua loa rồi vội vã xuất phát.
Có điều Quốc quân Khương kiên trì khiến cho lòng người buồn bực như vậy, nàng sai người thăm dò mới biết, nghe nói là Thân hậu khuyến khích Ba vương, chỉ nói bây giờ vương nữ có quan hệ không đơn giản với Tân đế Đại Tề.
Hội minh các nước Tây Bắc, thiên tử Tề triều tuy rằng không thèm tham gia, nhưng thường phái sứ giả tới để thể hiện lòng mến phục.
Nếu Khương Tú Nhuận thật sự được Tân đế Tề triều đối xử đặc biệt, có nàng ở đây, cũng có thể dễ dàng ứng phó với sứ giả Tề triều một chút.
Vừa nghe được việc mấu chốt này, Khương Tú Nhuận lại nhớ tới một chuyện cũ trong kiếp trước. Kiếp trước lúc này có một lần huynh trưởng rất lâu không tới thăm nàng.
Buồn bực trong lòng, bèn ngồi xe gựa tới thăm huynh trưởng. Vậy mà lại phát hiện huynh trưởng bị đánh, rách da rách thịt, nằm trên giường không dậy nổi.
Nàng vội hỏi, nhưng huynh trưởng lại mơ hồ không rõ, chỉ nói mình đắc tội với người của Lễ ti, không có chuyện gì lớn.
Về sau nàng hỏi Tần Chiếu mới từ biên cương trở về. Tần Chiếu cũng không có kiên nhẫn với chuyện của huynh trưởng nàng lắm, chỉ ậm ờ nói, người Lễ ti tham gia hội minh ở Ba Quốc bị lạnh nhạt, hơn nữa trên đường về gặp phải bọn cướp.
Tuy rằng ngoài kinh sợ ra không có nguy hiểm gì nhưng sứ giả Lễ ti rất căm tức, trở về báo cáo với Đoan Khánh đế, huynh trưởng là chất tử hiển nhiên là phải trả giá lớn bằng da thịt vì Ba Quốc thất lễ.
Đương nhiên, sau đó Ba Quốc dùng vàng ròng bạc trắng bày tỏ áy náy mới là nguyên nhân thật sự khiến cho Đoan Khánh đế tạm thời bớt giận.
Bây giờ nghĩ lại, chuyện này hẳn là xảy ra ở Mai thành.
Khương Tú Nhuận thầm thở dài, nếu như đời này sứ giả Đại Tề lại ở Ba Quốc gặp họa không vui, không biết Phượng Ly Ngô có đánh đệ đệ khác mẹ của nàng đang làm con tin ở thành Lạc An hay không?
Bởi vì thân là nước chủ nhà, Ba vương cố ý tới sớm năm ngày.
Quốc quân Khương không chỉ dẫn Thân hậu tới, còn mang mấy sủng phi cùng tới, tiện thể du ngoạn sông núi.
Gần đây thái độ của Thân hậu đối xử với Khương Chi và Khương Tú Nhuận ôn hòa hơn rất nhiều, quả thật có khí chất mẹ kế, sau khi tới Mai thành, cũng chăm sóc chu đáo ăn uống và mọi thứ trong sinh hoạt thường ngày cho Khương Tú Nhuận.
Bởi vì Khương Tú Nhuận vừa mới sinh con, hành cung ba mặt gần nước, Thân hậu sắp xếp cho Khương Tú Nhuận ở nơi gần núi, không có nhiều hơi nước, tránh cho hơi ẩm xâm nhập vào cơ thể rồi nhiễm phong hàn.
Thân hậu đóng kịch chăm sóc quan tâm khắp nơi, Khương Tú Nhuận cũng không thua kém bao nhiêu, bày ra vẻ kế nữ kính cẩn nghe theo, ngược lại cũng bình an vô sự.
Chỉ là khi Thân hậu trở về trong viện của mình, mới dựng lông mày hừ lạnh: “Trước đó ta mời nó thì ra sức từ chối. Thế nhưng phụ vương nó mời nó, liền vui vẻ ra cửa. Có thể thấy con nhỏ phóng đãng này có bao nhiêu ngỗ nghịch!”
Thân Hoa tới vấn an cười nói: “Vương nữ có phách lối hơn nữa, không phải cũng bị vương hậu ngài gây khó dễ đó sao! Chờ qua tối nay, con nhỏ phóng đãng đó sẽ bị Nhung vương bắt trong lúc đi ngủ, một kẻ hoa tàn bại liễu [*], có lẽ Đại vương cũng không thể nhận mối hôn sự với Nhung Quốc này!”
[*] Liễu rữa hoa tàn, ví dụ về người con gái từng trải phong trần.
Thân hậu nghĩ tới sự sắp đặt của mình thì vô cùng đắc ý.
Chỗ ở gần phía sau núi kia có con đường ngầm. Nàng sớm báo cho Nhung vương háo sắc, giúp hắn quen thuộc con đường.
Nhung Quốc là ngoại tộc Khuyển Nhung, trước đây chưa bao giờ được tham gia hội minh các nước Tây Bắc, đã sớm không phục trong lòng.
Lần này hắn đến đây cũng dẫn theo binh mã, nếu sau khi cướp vương nữ gạo nấu thành cơm rồi, Quốc quân Khương đồng ý hôn sự này, còn phải thừa nhận địa vị Nhung Quốc của hắn, cho hắn cùng tham gia hội minh.
Nhưng nếu hắn ta mắt chó coi thường người khác, không chịu đồng ý, vậy thì đừng trách hắn tiên lễ hậu binh [*], quấy nhiễu Mai thành, khiến Quốc quân Khương mất hết mặt mũi.
[*] Trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến vũ lực.
Khi màn đêm buông xuống, lòng người thấp thỏm, tất cả yêu ma quỷ quái sẽ lộ ra...
Thân hậu có tâm sự, cơm tối cũng không ăn nổi, chỉ sai người xem chừng hành cung của Khương Tú Nhuận, chờ đợi tin tức.
Mà Thân hậu thì đi lại trước cửa nhiều lần, phần thịt hơi nhão ở gò má hơi co rúm lại. Thế nhưng đợi mãi vẫn không thấy tin tức báo lại, không thể làm gì khác ngoài việc nhẫn nại nằm trên giường.
Ngay lúc thời tiết hơi lạnh, rốt cuộc bà cũng nghe thấy tiếng hỗn loạn ở chỗ phòng ốc của Khương Tú Nhuận, nhất thời kích động ngồi dậy trên giường, gọi ma ma, muốn hỏi tình hình bên kia.
Thế nhưng ma ma còn chưa chạy tới, lại có một đám quân tốt lao vào, một kẻ kéo bà từ trên giường xuống rồi ấn bà ngã trên mặt đất.
Thân hậu giận dữ, ngẩng đầu nhìn lên, những quân tốt này toàn là kẻ mặt mũi lạ lẫm, xem trang phục cũng không phải đội vệ binh trong cung, bèn khàn giọng hô to: “Có ai không! Có kẻ xấu! Có thích khách!”
Thế nhưng bất luận bà kêu to thế nào cũng không có người tới giải vây. Đám quân tốt này cũng giống như không nghe thấy, cầm dây thừng lớn trói chặt bà lại, còn tiện tay giật khăn trải giường nhét vào miệng bà.
Đợi tới khi bà bị lôi kéo vào hành cung ở tạm của Khương Tú Nhuận, nhất thời có chút trợn tròn mắt.
Chỉ thấy cháu gái Thân Oa Nhi cùng đi theo hầu hạ Quốc quân Khương quần áo xốc xếch nghẹn ngào gọi Quốc quân Khương, mà Quốc quân Khương lại chảy máu trước ngực ngã ở trên giường.
Có hai nam nhân tộc Man có tóc tai và râu quai nón bù xù bị ấn xuống đất.
Thì ra Khương Tú Nhuận biết giang sơn