Khương Tú Nhuận kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.
Tần Chiếu cao giọng nói: “Ta xé quần áo quân, ta bồi thường quân một bộ!"
Khương Tú Nhuận nhận quần áo nhanh chóng mặc lên người, rất ngạc nhiên nhìn hắn, nhất thời không rõ ý đồ của hắn.
Tần Chiếu đi từ trong nhà xí ra, nhìn Phượng Ly Ngô đứng trong sân, lập tức quỳ xuống, hơi ngập ngừng một chút rồi mới mở miệng: "Thuộc hạ và... Công tử Tiểu Khương vừa rồi ở trong nhà xí có chút lời qua tiếng lại, nhưng giờ đã làm hòa..."
Khương Tú Nhuận nghe hắn nói xong không khỏi sững sờ. Hắn vừa gọi nàng là "công tử", đó là không muốn nói toạc ra thân phận của nàng, nhưng hắn che giấu không báo lại cho chủ tử là có ý gì?
Nàng nhanh chóng suy nghĩ, tay không nhàn rỗi, khép lại cổ áo bị xé hỏng, sau đó mặc quần áo của Tần Chiếu vào rồi mới ra ngoài.
Vừa rồi nàng mới bị Tần Chiếu nắm tóc, lúc này có mấy sợi rũ xuống má, còn thêm quần áo của Tần Chiếu rất lớn làm cho gương mặt nàng càng thêm nhỏ bé, lại có loại cảm giác gầy yếu đáng thương không nói nên lời.
Phượng Ly Ngô đứng bên ngoài nhà xí một lúc, đương nhiên cũng nghe được tiếng Tần Chiếu đánh công tử Tiểu Khương. Thế nhưng lúc này hai người đi ra, quần áo của Tần Chiếu lại ở trên người Khương Tú Nhuận!
Nhìn tình cảnh này, có lẽ bộ quần áo ở trong đã rách tả tơi rồi, khó khiến cho người ta không nghi ngờ vừa rồi bản thân nghe lầm... Có lẽ Tần Chiếu không đánh công tử Tiểu Khương mà là muốn chiếm tiện nghi của thiếu niên xinh đẹp này chăng?
Nghĩ như vậy, Phượng Ly Ngô nhíu mày, ánh mắt nhìn thuộc hạ của mình cũng có chút sâu xa.
Tần Chiếu quỳ trên mặt đất, không thấy Hoàng Thái tử lên tiếng, trong lòng cũng hơi thấp thỏm.
Thật ra hắn không biết tại sao mình lại cố tình che giấu thân phận cho Khương Hòa Nhuận, chỉ biết nói ra những lời đó theo bản năng.
Từ trước tới nay hắn hết lòng trung thành với Phượng Ly Ngô, đây là lần đầu tiên trong đời hắn nói dối chủ tử. Trong lúc nhất thời cũng có chút hoảng hốt, không dám ngẩng đầu, chỉ chờ Phượng Ly Ngô xử lý.
Phượng Ly Ngô rũ mắt nhìn hai người, thấy bộ dạng chật vật của công tử Tiểu Khương, càng cảm thấy thiếu hụt vẻ cứng cỏi của nam tử, cũng không biết thiếu niên này khi lớn lên có thể rũ bỏ đi vài phần nữ tính hay không...
Có điều, hôm nay tiểu công tử Ba Quốc này cũng coi như nếm dạy dỗ rồi, kìm hãm lại chí khí cuồng vọng của hắn, miễn cho về sau hắn lại làm việc qua loa như thời gian trước.
Phải như thế, nếu như thiếu niên này không được dạy dỗ thì không thể dùng được, như vậy... Phượng Ly Ngô rũ mắt xuống, cũng không cần hắn ra tay, Thân Ung của Ba Quốc kia cũng có thể làm công tử Tiểu Khương này chết không có chỗ chôn rồi.
Đúng lúc này, có thị vệ đi tới phía sau Phượng Ly Ngô nhỏ giọng nói: “Nhóm khách quý trên tầng đã say cả rồi, vị thương gia của Lương Quốc kia cũng bị Hồng cô nương quấn lấy..."
Thái Tử gật đầu, lại nhìn thiếu niên vài lần, cảm thấy không nên ở đây nhìn màn nam sắc mập mờ này nữa.
Hắn cũng không nhìn Tần Chiếu, chỉ nói với Khương Tú Nhuận: “Ở trong nhà xí trò chuyện lâu như vậy cũng khát nước rồi phải không, công tử theo ta đi uống một ly trà đi."
Nói xong, hắn đi về hướng xe ngựa, Khương Tú Nhuận cũng bám theo sau cùng lên xe ngựa với hắn.
Chỉ đáng thương cho Tần Chiếu, đưa áo ngoài cho công tử Tiểu Khương, lại bởi vì Thái tử vẫn chưa mở miệng cho hắn đứng dậy, hắn chỉ có thể mặc áo mỏng quỳ trong gió lạnh thấu xương...
Tần Chiếu thầm biết, tuy rằng Thái tử có thể trước mặt người khác vì Tần gia mà giữ cho hắn vài phần mặt mũi. Thế nhưng nói lý ra thì từ trước tới nay không hề nể tình.
Hôm nay coi như hắn đã chạm phải kiêng kỵ của Hoàng Thái tử, tuy rằng Khương Hòa Nhuận không biết điều, thế nhưng người không nói gì cũng không có nghĩa là hắn có thể bất lịch sự đi đánh người.
Thái Tử không cho hắn đứng lên, hắn chỉ có thể quỳ gối ở nơi này.
Có điều, ánh mắt của hắn cứ mãi nhìn chằm chằm vào bóng lưng Khương Tú Nhuận đi theo sau Thái tử, hầu kết trong gió lạnh hơi run run...
Trên xe ngựa, trận ẩu đả vừa rồi làm men rượu trong người Khương Tú Nhuận hóa thành mồ hôi lạnh hết. Lúc xe ngựa chạy nhanh tới bến tàu thành Đông, trong lòng nàng không ngừng gõ trống, không biết ý Phượng Ly Ngô thế nào.
Lúc xe ngựa dừng ở bến tàu thành Đông, Phượng Ly Ngô xuống trước.
Khương Tú Nhuận vốn nên theo sát phía sau nhưng một quyền vừa rồi của Tần Chiếu sức lực không nhẹ, bụng nàng đau đớn, hơi cử động người một chút cũng phải hít một ngụm khí lạnh.
Phượng Ly Ngô xoay người nhìn thiếu niên nằm bò ra đệm không đứng dậy được, nhất thời không biết thiếu niên này rốt cuộc bị Tần Chiếu làm gì, chỉ thấy nàng bởi vì đau mà cắn chặt môi, liền lạnh lùng hỏi: "Cần cô đỡ ngươi xuống xe sao?"
Khương Tú Nhuận nào dám làm phiền tôn giá [*], chịu đau từ từ thẳng người di chuyển xuống xe ngựa.
[*] Tiếng xưng hô tôn trọng người/hành động của người đối diện.
Mặt trời đã đổ bóng, Phượng Ly Ngô khoác áo da màu đen đứng trên thanh nẹp [*] ở bến tàu.
[*] Cặp làm bằng hai miếng gỗ hoặc sắt tây.
Mấy người lúc trước tới phủ Thái tử làm phụ tá mưu sĩ, cũng canh giữ ở bến tàu từ sáng sớm.
Phượng Ly Ngô khẽ mở môi mỏng, nói: “Cô không nuôi kẻ vô dụng, tài hoa của quân ngoại trừ đấu võ mồm với mấy vị thư sinh, hình như toàn bộ dùng trên bàn ăn uống. Hôm nay quân cầu xin cô, cô phải nhìn xem quân có đáng được cứu hay không."
Nói xong, hắn chỉ chỉ bến tàu Mãn Giang nói: “Lương Quốc mấy ngày gần đây phái rất nhiều thương nhân tới Đại Tề chọn mua lương thực. Cô nhận được tin báo, có người âm thầm muốn thương nhân Lương Quốc lén lút mua sắt tinh luyện mà Đại Tề cấm bán về nước hắn. Lương Quốc và Đại Tề nhiều đời có quan hệ tốt đẹp, những thương nhân mua bán lương thực đó đều cầm thuyền bài của Lương vương. Nếu tin báo là giả, không có bằng chứng tùy tiện đi điều tra, nhất định là có người muốn mượn cớ phá hỏng minh ước của hai nước. Nhưng cứ cho bọn họ đi như vậy, một khi sắt tinh luyện bị bán ra ngoài, ưu thế binh khí của Đại Tề ta sẽ mất..."
Nói đến đây, Phượng Ly Ngô dừng một chút, cũng không nhìn Khương Tú Nhuận, chỉ nói tiếp: “Nếu công tử phụ trách quản lý việc này thì nên xử trí như thế nào?”
Khương Tú Nhuận nắm thật chặt quần áo trên người để tránh gió lùa vào cổ áo, thầm mắng mười tám đời tổ tông Phượng gia Đại Tề.
Lúc trước là họ Phượng này chủ động chiêu mộ nàng, cũng không ghét bỏ khi nàng chú ý tới ăn uống, làm sao lúc đó nàng có thể khoe khoang mình còn có tài hoa gì khác?
Đến nơi này xin cứu mạng, Hoàng Thái tử đại nhân lại ung dung bố trí đề thi cho nàng.
Khương Tú Nhuận cắn chặt răng, cảm thấy mình cần kéo dài thời gian, cất giọng nói với Thái tử: "Vừa rồi trong bữa tiệc chỉ uống rượu, còn ở trong nhà xí nói chuyện mất một lúc lâu với Tần tướng quân, giờ tại hạ rất đói bụng, có thể thứ cho tại hạ ăn một chút gì đó cho ấm dạ dày sau đó hiến kế cho điện hạ có được không?"
Phượng Ly Ngô cảm thấy thiếu niên này nghe mình nói xong, rõ ràng không còn lòng dạ nào còn cố tình mạnh mẽ giả vờ bình tĩnh, cũng có chút thú vị.
Ngày thường hắn rất hiếm khi có tâm tư trêu đùa người khác, thấy ai không vừa mắt, cùng lắm bảo người chém một đao thôi. Nhưng