Chỉ là hiện tại Quý đại nhân muốn nói chuyện với tri kỷ lần nữa thật sự không dễ dàng.
Lịch trình trong một ngày của Nhã Luân Nữ vương đã được bố trí dày đặc, cả một tháng này đều không có ngày trống ra.
Chuyện thứ nhất Khương Tú Nhuận làm là bái kiến ân sư ngày xưa Mộc Phong tiên sinh, tặng cho sư nương đặc sản Ba Quốc.
Mộc Phong tiên sinh kinh ngạc khi nghe trò giỏi của mình là nữ tử, có người nói lão tiên sinh đã nhốt mình, trầm mặc hồi lâu trong thư phòng.
Sau đó vẫn mở cửa viện ra, cung nghênh vị học trò có thân phận đặc biệt này.
Khương Tú Nhuận cũng không bởi vì thân phận thay đổi mà không kính trà ân sư và sư nương, vẫn như lúc trước tới thư viện bái sư, hai đầu gối quỳ xuống đất, cung kính kính trà cho Mộc Phong tiên sinh.
Quốc quân nước ngoài đang ở trong thành Lạc An, lễ quan lễ ti vẫn luôn đi theo. Khi hắn nhìn thấy Mộc Phong tiên sinh vẫn ngồi ở vị trí chủ nhân chờ dâng trà nhưng không nhúc nhích, không khỏi nhướng mày, chuẩn bị mở miệng khiển trách, lại bị Khương Tú Nhuận giành nói trước: “Tiên sinh chịu uống chén trà này, học trò thật sự vui mừng khôn nguôi, lúc trước luôn hoảng sợ, chỉ lo bởi vì học trò che giấu mà khiến cho tiên sinh không vui.”
Mộc Phong tiên sinh rốt cuộc cũng là trí giả [*] trải qua bể khổ nhân gian, nghĩ sơ qua một chút liền hiểu rõ Khương Tú Nhuận là chất nữ nước yếu, lúc đó cũng không sống dễ dàng gì.
[*] Từ ngày xưa thường gọi người có tri thức, hiểu biết rộng.
Cái gọi là lừa dối, có lúc chỉ là tự vệ mà thôi, nữ tử có dung mạo xinh đẹp như nàng, hiếm có người không phụ thuộc vào nam nhân, lấy sắc hầu hạ người, chỉ riêng một điều này, nàng đã mạnh hơn rất nhiều nam tử mày râu vì vinh hoa phú quý mà bán đi khí phách.
Cho nên nghe được lời này của nàng, hắn chỉ thản nhiên nói: “Đế vương dùng tướng sao có thể không có thầy, Ba Quốc mặc dù xa, thế nhưng liên quan tới sự tích Nữ vương ngài đơn độc thủ Hạt thành, chống lại Nhung binh, lão hủ có nghe qua. Đời này có thể dạy dỗ một vị Quốc quân có văn có võ có đạo đức là chuyện có rất nhiều người làm phu tử ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Lão hủ sao có thể cậy già lê mặt, bới xương bên trong trứng gà?”
Sau đó, thầy trò hai người giống như ngày thường bày biện bàn cờ và quân cờ, cùng chơi một ván.
Chơi cờ cần yên tĩnh, những người không có liên quan lui xuống, chỉ còn dư lại thầy trò hai người.
Mộc Phong tiên sinh cũng mở rộng lòng nói mấy câu với Khương Tú Nhuận.
Mộc Phong lão gia tử không phải là tiên sinh cổ hủ chỉ biết đọc sách, trước đây chỉ cảm thấy bệ hạ lúc còn là Thái tử rất ngưỡng mộ vị chất tử nước ngoài này.
Bây giờ nghĩ lại, tất cả đều hiểu rõ rồi. Bệ hạ chậm chạp không chịu đại hôn, có lẽ là chờ vị ái đồ tài năng thông tuệ này của hắn rồi.
Chỉ là lão tiên sinh xem ra, Đế vương có chân tình như vậy, con đường phía trước thế nào cũng sẽ gập ghềnh khó khăn.
Thế gia Đại Tề kiêu ngạo, không phải bệnh tích lũy một đời.
Phượng Ly Ngô vừa có ý chí lớn muốn bình định thiên hạ, lại vừa muốn thu hết vương quyền vào tay, nhổ ung nhọt thế gia, còn muốn có thể âu yếm nữ tử, đây là hy vọng xa vời cỡ nào.
Mộc Phong tiên sinh thấy, đây là một ván cờ nhất định phải đi vào nước chết, không phải người có trí tuệ lớn thì không thể hóa giải.
Giữa lúc chơi cờ, Mộc Phong tiên sinh bỗng nhiên mở miệng nói về tình hình biến cố của những người ở trong thành Lạc An trong hai năm nàng rời đi, lại nói việc Phượng Ly Ngô đi thảo phạt ba quận lại rời đi ở giữa đường, khiến ba quận lên mặt, quần thần bất mãn. Thở dài nói: “Vương thượng tâm trí cao siêu, chí hướng rộng lớn, tài trí cũng vượt qua các thần tử nhưng kém xa Tiên vương khoản coi trọng thần tử. Người nhân nghĩa được giúp đỡ nhiều, người bất nghĩa sẽ ít người giúp đỡ [*], chính là nói tới lòng người ủng hộ hay phản đối. Vương thượng nếu như lúc nào cũng xem nhẹ ý kiến thần tử, không phải là chuyện may mắn.”
[*] Nguyên văn: Chính nghĩa thì được nhiều người ủng hộ, vi phạm nhân nghĩa, đạo đức thì bị cô lập. - (Trích Mạnh Tử - Công Tôn Sửu, quyển Hạ)
Khương Tú Nhuận biết đây là lời nói xuất phát từ tâm can của Mộc Phong tiên sinh, trong lòng rất cảm kích, có điều vẫn muốn biện hộ cho Phượng Ly Ngô vài câu, nàng nói: “Tiên sinh nói đúng. Chỉ là đương kim bệ hạ có ý chí ở nơi xa, nếu muốn thiên nga bay thấp vỗ cánh cùng chim yến chim tước, sao có thể làm được?”
Mộc Phong tiên sinh nói: “Thế gia làm chủ triều chính, không chỉ riêng Tề Quốc như vậy, các nước khác cũng thế. Dùng tốt, thế gia là lương lại trị quốc [*]; dùng không tốt, thế gia là nịnh thần họa quốc. Vương thượng cẩn thận, lòng rộng lớn, đối xử bình đẳng, không lấy thế gia hay hàn môn phân biệt tài đức hay ngu dốt. Để cho thế gia có chỗ dùng năng lực, cùng nhóm thế gia kết Tấn Tần là chuyện tốt, đây mới là phúc của Tề triều và Vương thượng.”
[*] Quan lại hiền lương trị quốc.
Khương Tú Nhuận không có nói tiếp nữa. Tiên sinh nói lời này, nói là lời bình Phượng Ly Ngô, chẳng bằng nói là chỉ bảo nàng một cách khéo léo, nếu một khi làm hậu thì nên tiếp nhận và độ lượng rộng rãi với thế gia Đại Tề, đây là việc liên quan tới nguyên tắc việc nước bây giờ.
Chỉ là nàng không nói gì, cũng không phải bị lời nói lấy đại cục làm trọng của tiên sinh thuyết phục, mà là bây giờ nàng vẫn chưa gả cho Phượng Ly Ngô. Thân là nữ Quốc quân, trên đầu có trời có đất làm tổ tông, không thể để cho người khác chèn ép mình.
Nếu Phượng Ly Ngô cần lấy đại cục làm trọng, nàng không ồn ào yên lặng rời đi là được rồi, sao phải để mình chịu ấm ức, cùng những nữ nhân khác chia nhau dùng một người?
Mộc Phong tiên sinh thấy nàng không nói, cũng tạm dừng quân cờ, mở miệng nói: “Lời nói vừa rồi của lão hủ toàn là cái rắm đấy, ngươi ngửi thấy mùi thối thì cũng quên đi!”
Khương Tú Nhuận kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tiên sinh, Mộc Phong tiên sinh lộ vẻ xấu hổ nói: “Quý Bỉnh Lâm kia không biết nghe ở chỗ nào biết lão hủ thích ăn mía, hơn nữa còn mua một xe mía vỏ tím hảo hạng tới, cũng là lão hủ tham ăn, mới có mấy ngày mà đã ăn những mười mấy cây, lúc này Quý Bỉnh Lâm kia mới nước mắt nước mũi chảy ngang, lấy nguyên tắc quốc gia hiện nay làm trọng, bảo lão hủ khuyên ngươi rộng lượng một chút. Ăn của người thì ngắn miệng [*], không thể không bắt chước lời hắn nói cho ngươi nghe.”
[*] Ý nói ăn/chiếm tiện nghi của người ta rồi thì dù người ta có khuyết điểm, hoặc có sai lầm thì cũng không dám nói, không dám quản.
Khương Tú Nhuận há hốc mồm, có chút dở khóc dở cười, có thể đây thật sự là tật xấu của Mộc Phong tiên sinh.
Ngay sau đó nàng nhẹ nhõm trong lòng, cảm thấy