Đậu phu nhân nghĩ mà tức giận vì Bạch Thiển không chân thành với con trai, trong lòng càng ngày càng cảm thấy lúc trước mình ngăn cản là đúng, nhưng nhất thời lại không thể nói gì ra liền vào doanh trại tìm trượng phu và con trai trước.
Lại nói Khương Tú Nhuận và các phu nhân xã giao xong thì theo sự chỉ dẫn của võ quan có nhiệm vụ cung nghênh Hoàng hậu trong doanh trại, tới phòng ở tạm trong quân doanh của Phượng Ly Ngô chờ đợi.
Nơi này đối diện thao trường, cách cửa sổ cũng có thể nhìn thấy tình hình thao luyện.
Phượng Ly Ngô mặc quân trang đứng ở hàng đầu tiên trên thao trường. Thân hình hắn cao lớn, thường ngày mặc nho phục sẽ cảm thấy khí chất lạnh nhạt quá mức, thế nhưng lúc thay sang quân trang thì khí chất lại rất tốt, lộ ra cỗ khí lạnh lẽo như lưỡi đao.
Ở trên thao trường rộng lớn, lính mới đứng đầy, đương nhiên còn những giáo úy mới triệu nhập ngũ.
Mà Tiền Thắng hiển nhiên là một trong những người nổi bật nhất, không chỉ có võ nghệ cao cường, bản lĩnh trên lưng ngựa cũng tốt, lúc này hắn đang trên lưng ngựa luyện cưỡi ngựa bắn cung, mũi tên của hắn xuyên qua rất nhiều mũi tên của người khác bắn trúng tâm bia.
Khương Tú Nhuận nhìn xem, cảm thấy Phượng Ly Ngô nhất định sẽ cho Tiền Thắng gánh trọng trách giống như kiếp trước, chỉ là không biết hắn có phạm phải sai lầm kiếp trước, tham ô tiền bạc hay không.
Trong lúc nhất thời, Khương Tú Nhuận muốn nhắc nhở Phượng Ly Ngô phải cẩn thận khi dùng người này, thế nhưng suy nghĩ kỹ lại nuốt lời vào bụng.
Lúc này quân đội Tề triều đang cần dùng người. Thân là người bề trên nên biết chọn lựa, quân tử hoàn mĩ không chút tì vết tất nhiên đáng quý, nhưng nếu không có bản lĩnh bảo vệ quốc gia cũng vô dụng.
Tiền Thắng tuy tham lam, thế nhưng ra trận dũng mãnh, nếu đã như vậy, cần gì phải vội vạch trần sai lầm hắn còn chưa từng phạm phải, khiến Phượng Ly Ngô lãng phí mất viên tướng dũng mãnh?
Nghĩ xong như vậy, Khương Tú Nhuận quyết định tìm cơ hội nhắc nhở Tiền Thắng, nếu như hắn thích tiền thì hứa hẹn nếu hắn lập công trạng sẽ có thưởng, cũng là bảo hắn chớ đi đường vòng.
Nghĩ như thế, binh tướng thao luyện trên thao trường tản đi, nhóm binh sĩ trở về doanh trại nghỉ ngơi. Còn nhóm tướng quân thì lại tới gặp người thân tới đưa áo cơm.
Lúc Phượng Ly Ngô quay lại phòng, cả người nóng hôi hổi muốn tới ôm Khương Tú Nhuận, Khương Tú Nhuận vội đẩy hắn ra, để cho hắn ra sau tấm bình phong cởi quần áo, trong phòng sớm chuẩn bị thùng gỗ chứa nước tắm cho hắn ngâm mình giải nhiệt.
Lúc Khương Tú Nhuận trong cung còn cố ý chuẩn bị canh đậu xanh thanh nhiệt, sau khi Phượng Ly Ngô uống một bát lớn liền vào thùng tắm rửa đi mồ hôi đầy người.
Khương Tú Nhuận tuy rằng lộ rõ mang thai rồi, nhưng thân thể còn nhanh nhẹn, giống như trước kia ngồi ở sau thùng dùng sơ mướp kỳ lưng cho hắn.
Chỉ là lau hai lần liền nhìn thấy trên da hắn có nơi đỏ bừng do phơi nắng, nàng vội vã thay khăn bông mềm hơn một chút lau cho hắn.
Nghiêm túc mà nói, nguy khốn của Tề triều lúc này đều là mớ bòng bong do Tiên đế để lại. Hắn không thích con trai lớn nên cho dù chết cũng phải để lại cho con trai vài chuyện đau đầu.
Người này tuy cha không thương, mẹ không yêu, thế nhưng là trượng phu, người thân thiết nhất của nàng, nàng thương hắn, thế nên là ở bên cạnh nhắc nhở hắn lần sau không thể say mê, cởi quần áo phơi mình dưới ánh nắng mặt trời như thế.
Lần này nàng mang cho hắn rất nhiều quần áo mỏng nhẹ làm bằng vải ba chi sa đặc sản Ba Quốc, mặc vào không nóng, còn có thể chắn ánh mặt trời, tránh bị tổn thương có thể vì phơi nắng.
Có lão bà thương mình, hiển nhiên Phượng Ly Ngô lộ vẻ mặt mãn nguyện, cảm thấy cuối cùng cưới người xong, nữ nhân lòng dạ lạnh nhạt cũng biết thương trượng phu.
Tuy rằng Nhã Luân Nữ vương không có lập tức khôi phục lại bộ dạng tiểu phụ tá nịnh nọt trong phủ Thái tử trước đây, thế nhưng Phượng Ly Ngô cảm thấy ngày tháng thoải mái ấy sắp về trong tầm tay rồi.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ mát mẽ xong, Khương Tú Nhuận bảo thị nữ bày cơm canh lên, hai người xa cách nhiều ngày nên vừa ăn vừa trò chuyện về chuyện mấy ngày nay.
Bụng Khương Tú Nhuận bây giờ nhô lên rồi, nhưng tứ chi mảnh mai nên trên bụng chỉ giống như úp một cái nồi nhỏ. Phượng Ly Ngô giờ mới biết nữ nhân mang thai lại còn có vẻ đẹp mỹ lệ như thế.
Bởi vì nàng mang thai, Phượng Ly Ngô lại lâu rồi không làm chuyện chăn gối nên cảm thấy khó khăn khi quay về thời như còn là xử nam. Bây giờ nhuyễn ngọc ở bên, mùi hương không giống với mùi son phấn ở trên người nàng xộc vào xoang mũi, khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Chỉ ăn vài miếng cơm rồi cúi người ôm lấy Khương Tú Nhuận, quấy rối muốn hôn nàng.
Các thị nữ thấy thế thì dồn dập ra khỏi phòng, canh giữ ở bên ngoài.
Khương Tú Nhuận không đẩy được hắn ra, chỉ có thể dùng ngón tay dí trán hắn nói: “Không biết ta mang thai sao? Sao chàng còn quấy?”
Phượng Ly Ngô tính toán sẵn câu trả lời trong lòng rồi, hắn mở miệng nói: “Ta sớm hỏi qua ngự y xem bệnh cho nàng rồi, nói bây giờ đủ tháng rồi, phu thê ân ái cũng không sao, chỉ cần nhẹ nhàng một chút thôi. Lát nữa ta đỡ eo nàng, tóm lại là phải giải nỗi khát khao cho phu quân của nàng mới được!”
Khương Tú Nhuận không ngờ hắn lại có thể nói ra lời không biết ngượng như vậy, hiển nhiên là ráng mây hồng phủ lên mặt, chỉ mặc cho hắn ôm lên giường.
Thế nhưng nghĩ tới vóc dáng mình thay đổi, bụng như úp nồi, không khỏi sợ hắn chê xấu nên không chịu cho hắn.
Phượng Ly Ngô dỗ dành, Tú Nhuận yêu dấu có chỗ nào thay đổi chứ, dáng vẻ bụng nhô lên này đẹp hơn những nữ nhân lớn lên giống hệt như chân gà gấp bội phần.
Khương Tú Nhuận bị lời của hắn chọc cười, muốn hỏi ai lớn lên như chân gà lại bị hắn lấy miệng chặn môi anh đào, cuối cùng quấn quýt lấy nhau.
Trong lúc nhất thời, giường lay động, cảm giác phải nín nhịn, mưa móc sấm chớp tích trữ trong lòng Phượng Ly Ngô cuối cùng cũng giảm bớt.
Mà Khương Tú Nhuận bởi vì có người đỡ eo nên cũng không bị mệt mỏi, sau khi được nam nhân yêu thương, nằm tựa vào cơ ngực cường tráng của hắn cũng cảm thấy thoải mái dễ chịu.
Chỉ là thời gian hai người nằm yên lặng, cái bụng dán chặt vào hắn của Khương Tú Nhuận bỗng nhiên hơi nhúc nhích.
Phượng Ly Ngô chợt mở mắt ra, có chút không thể tin được nhìn Khương Tú Nhuận.
Lúc trước Khương Tú Nhuận đã mang thai một lần, hiển nhiên biết đủ tháng thì thai nhi sẽ chuyển động, vì vậy bèn cười nói: “Đó là con chàng đang mắng chàng đấy!”
Phượng Ly Ngô bật dậy, ghé lỗ tai vào, thật lâu lại cảm thấy như bị đá một cái.
Khẽ vuốt ve bụng nàng, Phượng Ly Ngô bộc lộ cảm xúc: “Chính là vì Bảo Lý và bé con trong bụng nàng, trẫm phải mau chóng dẹp yên mối họa ở ba quận, cho con chúng ta một thiên hạ thái bình.”
Khương Tú Nhuận hỏi khẽ: “Tình hình chiến trận ở ba quận hiện tại thế nào?”
Phượng Ly Ngô hơi cau