Chỉ là Úy Thái hậu khen Dương Hoàng hậu như vậy, thật ra nàng ta cũng không nở mày nở mặt như vẻ bề ngoài.
Lúc này thời tiết ba quận lạnh lẽo, cái gọi là hoàng cung chẳng qua là xây dựng thêm trên nền móng vương phủ ban đầu mà thành thôi.
Người sống trong giàu sang từ Lạc An tới, khó mà thích ứng với khí hậu khô lạnh gió rét của ba quận. Ở trong phòng đốt lửa than, Dương Như Nhứ nhìn mấy phi tần trước mắt, không khỏi tỉ mỉ đánh giá từng người một.
Mấy người đang được Phượng Vũ sủng ái hiển nhiên là xinh đẹp, thế nhưng khí chất đều là yêu diễm [*], nếu nhìn kỹ, mặt mày các nàng đều có ba phần tương tự với Hoàng hậu Khương Tú Nhuận của Tề triều.
[*] Xinh đẹp nhưng không đoan trang.
Tuy rằng lúc trước Dương Như Nhứ ở Lạc An từng bởi vì Phượng Vũ dịu dàng ân cần mà nhất thời động lòng thất thân.
Nhưng thật sự gả cho Phượng Vũ rồi lại phát hiện bên người Phượng Vũ sớm có công chúa người Hồ ở bên làm bạn.
Tuy rằng công chúa người Hồ kia làm phi tử, nhường vị trí Hoàng hậu cho nàng. Thế nhưng sau khi Phượng Vũ cưới nàng, lòng dạ rõ ràng không ở chỗ nàng, vì muốn giữ sủng ái và địa vị, mẫu thân bày mưu bảo nàng chọn cho Phượng Vũ mấy phi tần có dung mạo xinh đẹp, tất nhiên đều là con gái trong tộc Dương thị.
Phượng Vũ vui vẻ tiếp nhận, lại còn phân chia sủng ái đồng đều, mỗi đêm ngủ với một người khác nhau, thế nhưng hiển nhiên không quá yêu thích.
Mãi tới về sau, trong lúc vô tình Dương Như Nhứ nhìn thấy một cuộn tranh chân dung trong thư phòng Phượng Vũ thì mới bừng tỉnh.
Nữ nhân trong bức tranh kia có dáng người yểu điệu, mặt mày tự tin, tay cầm cung nhỏ kéo dây cung... Rõ ràng chính là Hoàng hậu Đại Tề bây giờ - Khương Tú Nhuận.
Dương Như Nhứ khó mà nói rõ cơn tức giận trong lòng lúc nhìn thấy bức chân dung. Thế nhưng bởi vì bức tranh này, nàng cũng biết rõ khẩu vị chua mặn của phu quân mình, chính là yêu thích thân tẩu.
Thế là nàng lại dùng cách giống như khi ở thành Lạc An, bỏ tiền bạc ra lựa chọn kỹ mấy nữ nhân có huyết thống Ba Quốc, mặt mũi có nét giống Khương Tú Nhuận cho Phượng Vũ, lúc này mới thấy mặt mày hắn lộ ra mấy phần thỏa mãn.
Một người giống nhất trong đó, vậy mà được Phượng Vũ ngủ liên tiếp ba đêm.
Mắt thấy công chúa người Hồ hung hăng bị chia sủng, Dương Như Nhứ thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng khó tránh khỏi việc so sánh trong lòng.
Lúc nàng rời khỏi thành Lạc An, Khương Tú Nhuận đang chờ sinh, lớn bụng nên hiển nhiên là không thể thị tẩm. Thế nhưng mấy phi tần bày biện trong hậu cung, Phượng Ly Ngô căn bản không đụng tới.
Có thể thấy được Đế vương cũng có người này người kia, không phải ai cũng có tam cung lục viện, nữ nhân cả đống. Chỉ là Khương Tú Nhuận kia tuy rằng độc chiếm lòng Đế vương nhưng cũng không phải người có phúc, chỉ cần phu quân nàng Phượng Vũ có thể đoạt được non sông gấm vóc.
Như vậy Phượng Ly Ngô và Khương Tú Nhuận chỉ có mình nhau trở thành một giai thoại mỹ mãn, lịch sử than thở lại rằng họa quốc yêu cơ mê hoặc thánh tâm, làm mất giang sơn. Đã như vậy, nàng không thể mê muội bên trong trai gái tình trường nữa, phải trợ giúp Phượng Vũ cướp lấy thiên hạ, thống nhất giang sơn Đại Tề, đó mới là việc làm của hiền hậu ghi danh sử sách.
So sánh ra, Hoàng hậu Đại Tề hiển nhiên không có suy nghĩ chu đáo bằng Dương Hoàng hậu Bắc Tề, căn bản không muốn cho phu quân mình bổ sung hậu cung, thư giãn tâm tình.
Chiến sự ở tiền tuyến căng thẳng, lương thảo là chuyện lớn hàng đầu.
Năm vừa rồi thời điểm Tề triều dùng binh, tình hình lúc đó lương thảo không có nhiều. Cho dù lương thảo quân nhu cho quân đội đầy đủ thì thuế má bách tính ở hậu phương sẽ tăng lên, hơn nữa lương thực ở dân gian cũng không đủ ăn.
Thế nhưng cuộc chiến ác liệt lần này giằng co hồi lâu cũng không làm cho kho lương thực của Tề triều hết sách.
Công lao này hoàn toàn thuộc về Khương Tú Nhuận lúc nhậm chức ở Nông ti chủ trương xây dựng công trình kênh nước.
Tuy rằng năm đó nàng chỉ làm một nửa rồi bỏ đi, thế nhưng để lại bản vẽ cẩn thận hoàn chỉnh, người sau tiếp nhận chỉ cần làm theo là được rồi.
Bởi vậy, bây giờ lúc Khương Tú Nhuận tuần tra lại kênh nước mình chủ trương xây dựng, thật sự là sông nước uốn khúc lóe sáng khắp nơi, quanh co uốn lượn hướng ra bốn phương tám hướng.
Có kênh nước điều hòa lượng nước này, phần lớn thôn quận có thể đảm bảo thu hoạch cho dù hạn hán hay lũ lụt. Thậm chí khu vực gặp nạn năm trước, bây giờ đã trở thành vùng đất phì nhiêu, thiên phủ [*] trên mặt đất.
[*] Ẩn dụ vùng đất phong phú, phì nhiêu, màu mỡ.
Bảo Lý bây giờ chạy rất nhanh rồi, vào đầu xuân tới vùng ruộng đồng, đâu đâu cũng thấy núi xanh sông trắng, lúa mạ xanh um, bông cải vàng óng, khiến cho thằng bé giống như con cừu nhỏ thoát khỏi dây thừng, vui mừng nhảy nhót trên bờ ruộng thẳng tắp.
Chẳng mấy chốc, đôi giày vải thêu con hổ dính đầy nước bùn.
Cung nữ đi theo hắn lo lắng trong lòng, muốn tiểu Hoàng tử mau chóng lên bờ ruộng để thay đôi giày mới. Khương Tú Nhuận ở một bên cười nói: “Không cần thay giày cho nó, thằng bé vừa mới được tiếp xúc với mùi ruộng đất, cứ để cho nó tự chơi đi... Bảo Lý, nhưng có một điều phải nhớ, ngàn vạn lần đừng giẫm lên mạ mới cấy, bằng không lát nữa ta đánh mông con đấy.”
Bảo Lý lấy cái mũ nhỏ đội trên đầu xuống, lộ ra cái trán thấm mồ hôi, cười với mẫu hậu: “Mẫu hậu, lát nữa con hái hoa cho ngài và Nhạn Nhạn!”
Nói xong liền lắc cái mông nhỏ tung tăng đi hái hoa dại.
Quận trưởng, lí trưởng còn có hương thân ở trong thôn đều ở một bên hầu Hoàng hậu tuần tra đường sông, thỉnh thoảng gặp được nông dân cấy mạ ở đồng ruộng thấy Hoàng hậu tới đây, ai cũng kinh sợ hành đại lễ.
Khương Tú Nhuận lúc trước tự mình dẫn người của Nông ti tới Hán Dương làm công trình thủy lợi.
Tiếng tăm của nàng ở trong dân gian Hán Dương vô cùng tốt, phải biết sau khi Khương Tú Nhuận dẫn bọn họ đào đập chứa nước, vào năm thứ hai đập nước mới hoàn thành, trời giáng mưa xối xả, nếu không có công trình này thì toàn bộ huyện Hán Dương sẽ thành một vùng biển mênh mông, không biết phải chết bao nhiêu người.
Bởi vậy rất nhiều dân chúng nghe nói, Khương đại nhân năm đó nữ giả nam trang, chính là Hoàng hậu nương nương bây giờ liền dồn dập tự động mang theo trái cây, heo béo và món ăn dân dã tới tạ ơn.
Khương Tú Nhuận mỉm cười sai người nhận lấy, cảm ơn tấm lòng thôn dân.
Tính ra Hán Dương đã là quận huyện thứ ba nàng ghé qua thăm