Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt của nàng mang theo oán độc bởi cái chết bi thảm kiếp trước.
Phượng Ly Ngô cảm giác mình bị ánh mắt của thiếu niên đâm một cái.
Nếu là khi khác, hắn nhất định sẽ trừng phạt thiếu niên kiêu căng bướng bỉnh này. Nhưng những lời hắn vừa thốt ra cũng thật sự gây tổn thương cho người khác, ám chỉ thiếu niên này quyến rũ mê hoặc lòng người.
Nếu là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, đều sẽ không chịu nổi những lời gây tổn thương tự tôn như thế này.
Nghĩ như vậy, hắn cảm thấy bản thân vừa rồi cũng có chút xúc phạm người khác, công tử Tiểu Khương này đã quỳ nửa canh giờ, chắc cũng mệt mỏi rồi, hắn liền nói: "Qua đây ngồi đi."
Khương Tú Nhuận cũng cảm thấy cái nhìn vừa rồi của mình quá mức ác liệt, vội vàng thu lại, cúi đầu, di chuyển hai đầu gối tới trước mặt Thái tử.
Chỉ là quỳ quá lâu, máu huyết trong chân không thông, khi di chuyển như có trăm con kiến đang gặm cắn, thật sự khó chịu, thân hình nàng lảo đảo, bổ nhào lên chiếu.
Phượng Ly Ngô thuận tay đỡ công tử Tiểu Khương sắp ngã gục xuống.
Dựa gần nhau như vậy, hắn cảm nhận được một mùi hương không nói nên lời xộc thẳng vào mũi... Một nam tử sao lại có mùi hương như thế, cũng khó trách dẫn tới ong bướm như Dương Giản, Tần Chiếu cũng làm ra chuyện mất hết thể thống...
Nghĩ như vậy, tay của hắn hơi thả lỏng, nghiêm mặt khiển trách nói: "Bây giờ ngươi là thiếu phó của cô, mặt mũi của ngươi cũng là mặt mũi phủ Thái tử. Hôm nay ở trên phố xá, Dương Giản vô lễ với ngươi, ngươi vốn dĩ có thể lớn tiếng khiển trách, khiến hắn biết khó mà lui, tội gì kéo Tần Chiếu tới động thủ, gây ra ồn ào lớn như vậy?"
Tất cả mọi việc trên đời, nếu như nghĩ thoáng ra một chút, cũng sẽ không có cửa ải nào là khó khăn.
Khương Tú Nhuận tự khuyên nhủ bản thân như vậy, sắp tới dịp săn thú mùa đông rồi, cái ngày mà Hoàng Thái tử ốm đau không dậy nổi, một ngày phải uống ba bữa thuốc thang cũng không còn xa nữa, sẽ không rảnh quan tâm nhiều chuyện.
Nghĩ như vậy, ánh ban mai dần lộ ra trước mắt nàng, cảm xúc tức giận bởi vì lời nói của Phượng Ly Ngô cũng có thể kiềm chế lại được.
Nàng điều chỉnh lại tư thế quỳ, cung kính nói: "Tại hạ ở tiểu quốc hoang vắng lâu, kiến thức nông cạn, không biết ở bên trong thành Lạc An còn có người có sở thích như vậy nên mới khách khí với hắn, nếu lần sau hắn còn dám quấy rầy, tại hạ nhất định sẽ khiển trách hắn, không làm mất mặt mũi của phủ Thái tử."
Phượng Ly Ngô híp mắt, cảm thấy thiếu niên này nhìn như cung kính nhưng lại ngầm châm biếm Lạc An có tập tục bất chính, bừa bãi quá đáng.
Có điều mùi hương trên người nàng quá nồng, Phượng Ly Ngô dù không muốn cũng ngửi thấy, bèn phất tay cho nàng rời đi.
Chờ lúc thiếu niên ra cửa, hắn cau mày bổ sung: "Sau này không nên dùng huân hương nữa, mùi nồng khiến cô đau đầu!"
Khương Tú Nhuận không lên tiếng, khom người đi ra ngoài, sau khi bước vài bước mới ngửi ngửi cổ áo của mình: Huân hương ở đâu ra? Chẳng qua hôm qua tắm rửa nên có mùi xà phòng thôi mà!
Nhưng gần đây Thái tử hiển nhiên chứng mắt với mình, Khương Tú Nhuận biết phải nghe lời, quyết định trước dịp săn thú mùa đông tuyệt đối sẽ không chủ động đi đến trước mặt Thái tử.
Nói đến dịp săn thú mùa đông ở Đại Tề, cũng có chút điển cố.
Nghe nói khi Đại Tề khai quốc, Hoàng đế từng đi săn vào mùa đông và bắt được con cáo trắng, thấy cáo trắng rơi lệ, người không đành lòng nên thả nó đi.
Cáo trắng chính là Hồ tiên, ban đêm báo mộng cho Hoàng đế trả ơn, mời hắn ngày hôm sau phái người vào trong góc rẽ có gỗ khô trong núi bắn chết con lợn rừng cực kỳ hung tợn, sừng và da lợn thành tinh có thể chế tạo thành áo và mũ giáp đao thương không thể xâm phạm.
Tiên hoàng làm y như vậy, quả nhiên có được một kỳ giáp, ở trên chiến trường bị mũi tên nhọn bắn trúng, lại nhờ có áo giáp mà tránh được một kiếp.
Từ đó về sau, dịp săn bắn mùa đông được định vào ngày săn lợn rừng hôm đó và có một luật lệ khuôn vàng thước ngọc [*], bất kỳ con mồi nào cũng có thể giết nhưng không được giết cáo, nếu có thể săn được lợn rừng là tốt nhất!
[*] Ví với những cái không thể thay đổi được
Bởi vì theo Hoàng đế cùng đi săn, không thể thiếu được những lễ nghi phiền phức, mỗi quan viên và người trong hoàng thất đều phải rời giường từ rất sớm.
Tới giờ Sửu, Khương Tú Nhuận cũng bị Thiển nhi gọi dậy.
Xưa nay nàng ngủ rất say nên Thiển nhi đỡ dậy lắc lư một lúc lâu mới tỉnh táo hoàn toàn.
Lúc này ngoài cửa sổ vẫn tối đen, ánh trăng chưa lặn nhưng đã có tiếng đi qua đi lại của nô bộc trong viện và trong phủ Thái tử.
Những nô bộc kia đều làm công việc của mình, chuẩn bị ngựa, bọc đao kiếm lại, chuẩn bị lều vải, cơm hộp và đồ dùng cần thiết, nghe nói từ sáng sớm phủ Thái tử đã chuẩn bị tới năm cỗ xe ngựa.
Có thể theo Thái tử đi săn thú mùa đông, đều là những môn khách phụ tá được Thái tử coi trọng.
Ngoại trừ Khương Tú Nhuận ra, còn có ba phụ tá đi cùng.
Khương Tú Nhuận là người tới cuối cùng, nàng không quen biết ba người kia lắm, cũng lười đi gặp mặt chào hỏi nịnh hót.
Cho nên sau khi nàng đánh răng rửa mặt xong, cũng chưa theo Thái tử ra ngoài điểm danh ngay, chỉ mặc áo khoác da, cầm cốc nước ấm, dựa lưng ở phòng gác ngoài cổng, ăn khoai lang bên cạnh lò sưởi.
Khoai lang này là hôm qua Thiển nhi chôn dưới tro bếp trong lò sưởi ở phòng gác cổng trước khi đi ngủ, như thế khoai sẽ nóng qua nửa đêm, lửa nướng cũng vừa vặn. Khi lấy ra, lớp vỏ bên ngoài vàng óng ánh, mềm dẻo, hơi cháy xém một chút, đợi tới khi cho vào miệng, sẽ cảm thấy nóng bỏng và ngọt mềm...
Trước kia ở Hoán Y cục, sau khi giặt quần áo, ngày mùa đông căn bản không thể dùng thứ xa xỉ như lò sưởi tay. Ca ca nàng nghe nói vậy, bèn sai người mua cho nàng ba rương khoai lang, sau khi nướng chín thì bỏ vào trong ngực, khi giặt quần áo xong, thỉnh thoảng lấy ra ủ tay cho ấm và ăn một chút.
Mùi vị ngọt mềm này, là an ủi lớn nhất trong khoảng thời gian bị giày vò đó.
Khương Tú Nhuận ăn rất tập trung, lúc sắp ăn củ khoai thứ hai, mới phát hiện không biết từ lúc nào Thái tử đã dẫn mọi người đi qua phòng gác cổng, chuẩn bị ra ngoài lên xe ngựa.
Giờ Sửu phải rời giường, cho dù nhà bếp chuẩn bị sớm một chút, mọi người cũng không đói bụng mà ăn ngay được. Thế nhưng Phượng Ly Ngô thật không ngờ, thiếu niên này có khẩu vị thật tốt, ngồi ở phòng gác cổng uống một ngụm trà, ăn một miếng khoai lang ngon ngọt.
Cũng thật biết tự nuôi mình.
Lại nhìn mấy phụ tá sau lưng Thái tử, vừa mới chạy trước chạy sau trong gió rét, trong bụng chỉ có gió mát. Có một vị lão tiên sinh có tuổi rồi, dạ dày không chịu được khí lạnh, nhịn không được, ở trước mặt người khác thả rắm ra tiếng, cũng coi như qua khỏi cơn khốn quẫn.
Thế nên khi mấy vị phụ tá khác nhìn vị công tử Tiểu Khương này, lập tức có chút tức giận. Cảm thấy Khương Hòa Nhuận rốt cuộc cũng còn trẻ tuổi, chỉ lo cho mình thoải mái, không săn sóc người già và người cao quý hơn? Chẳng lẽ vẫn còn tưởng rằng mình là vương tử cao quý của Ba Quốc sao?
Chỉ có điều, Thái tử dường như cũng bị mùi thơm ở phòng gác cổng làm nổi lên cơn thèm ăn, khi thiếu niên vội vàng đứng dậy, hắn lạnh nhạt nói: "Mang cái ngươi đang ăn lên xe ngựa cho cô một ít."
Khương Tú Nhuận nghe xong, vội vàng bỏ mấy củ khoai nướng còn lại vào túi da nàng ủ tay, tiện thể leo lên xe ngựa của Thái tử.
Thế là đoàn xe khởi hành trong đêm, cùng với quần thần và thánh giá tụ họp ở cổng thành.
Theo lý thuyết, Khương Tú Nhuận vốn không được ngồi xe ngựa của Thái tử, chỉ có điều vừa nãy Thái tử nói trên đường muốn nàng xem qua mấy sổ sách hạch toán cứu giúp nạn thiên tai ở Tây Bắc có sai sót chỗ nào không, để kịp nộp cho bệ hạ xử lý, tránh cho việc đi săn thú mùa đông làm chậm trễ quốc sự.
Sau khi nàng dâng khoai lang lên, liền ở trong xe ngựa Thái tử gảy bàn tính đối chiếu sổ sách.
Lúc này phố xá tối tăm không có người, chỉ có tiếng bánh xe chèn qua phiến đá vang lên. Mà trong xe, mượn ánh sáng đèn bão treo ở bên cạnh cửa sổ, Khương Tú Nhuận gảy bàn tính lưu loát.
Kiếp trước Tần Chiếu từng nói, khi nàng gảy bàn tính không có dáng vẻ con buôn, mà lại có bộ dạng duyên dáng mềm mại, giống như Trích tiên thổi sáo trong rừng trúc.
Có điều, đây là loại lời cố gắng lấy lòng nữ nhân, hoàn toàn không khiến nàng thích nghe.
Nhưng lúc này Phượng Ly Ngô không ăn khoai lang, chỉ nhìn ngón tay gảy bàn tính của nàng, im lặng không lên tiếng, khiến cho người ta sinh lòng thấp thỏm, không biết vị Thái tử này lại có chỗ nào bất mãn.
Thế là nàng hơi ngừng lại, cung kính nói: "Sao điện hạ còn không ăn? Vừa rồi thái giám đã dùng châm bạc thử độc, không có việc gì, nếu người không mau ăn sẽ nguội đó."
Lông mi Phượng Ly Ngô hơi chớp chớp, cau mày nhìn vỏ khoai nướng hơi cháy khét nói: "Thứ này ăn thế nào?"
Khương Tú Nhuận tỉnh ngộ, lúc nhỏ Phượng Ly Ngô ở lãnh cung, kinh nghiệm ẩm thực ít ỏi, có lẽ chưa từng ăn những món dân dã tầm thường.
Thế là nàng vội thả bàn tính xuống, ân cần lột vỏ khoai cho Phượng Ly Ngô, xem như đền bù chuyện nàng lười biếng sau khi thức dậy.
Phượng Ly Ngô híp mắt, nhìn ngón tay có hình dạng duyên dáng nhẹ nhàng lột vỏ khoai lang đi, đưa tới trước mặt mình.
Thời gian còn lại, công tử Tiểu Khương gảy bàn tính, còn Phượng Ly Ngô thưởng thức từng miếng từng miếng khoai lang mềm ngọt.
Có lẽ trong thời gian này dạ dày ăn được nhiều, ăn xong Thái tử điện hạ còn chưa đã thèm hỏi nàng còn đồ ăn khác không.
Trước loại ánh mắt sáng như đuốc của Thái tử, Khương Tú Nhuận không dám giấu làm của riêng, lại dâng túi ăn vặt của mình lên.
Bên trong là thịt bò khô mấy ngày trước Bạch Anh làm cho nàng vào lúc nàng về phủ chất tử.
Bạch Anh làm món gì cũng ngon, thịt bò khô nấu với trầm hương ăn rất vừa miệng, màu sắc hồng nhuận, cắn một miếng là thấy dai ngon vô cùng.
Khương Tú Nhuận vốn dự định ăn dần trên đường tới bãi săn, bây giờ lại dâng hết lên cho Thái tử.
Dù sao vị này cũng rất đáng thương, không biết ở bãi săn sẽ bị đâm như thế nào, bây giờ cho hắn ăn ngon, có thêm sức lực, cũng coi như nàng phụ tá, bày tỏ lòng trung thành một chút vậy.
Lại nói tới kiếp trước, Thái tử sát phạt quyết đoán, thủ đoạn chiếm đoạt nước láng giềng như ác thú, lúc này cũng chỉ mới mười tám tuổi mà thôi.
Nghe bà tử chuyên may vá y phục trong phủ nói, khi điện hạ còn nhỏ, vì luôn ăn uống không đủ nên y phục lại thỉnh thoảng rộng ra vài tấc.
Dáng vẻ thanh niên mỹ mạo tuấn tú nhai từng miếng thịt bò khô bây giờ, vậy mà lại lộ ra mấy phần đáng yêu như trẻ con...
Có điều đó chỉ là ảo giác, tới lúc xuống xe ngựa, ảo giác đó hầu như tan biến không còn gì.
Quần thần ra khỏi Ngọ môn trước, một đám quan viên đã chờ đợi sẵn từ khi trời vừa sáng. Trong đó có tộc trưởng Dương gia, thấy xe ngựa của Thái tử đi tới, chạy nhanh lên phía trước, cung kính hành lễ, run rẩy nói: "Thần không có cách giáo dục con cháu trong tộc, xin điện hạ trách phạt!"
Phượng Ly Ngô vừa ăn thịt bò khô xong, nhận lấy khăn tay người hầu dâng lên lau tay, lau miệng nói: "Nếu là con cháu không hiểu chuyện, trách khanh cái gì?"
Phượng Ly Ngô ôn hòa, cũng không có bộ dạng giống như muốn trách phạt nhưng tộc trưởng Dương gia cũng không thở phào nhẹ nhõm, chỉ cắn răng, khóe mắt rưng rưng: "Đức hạnh của nghiệt tử kia bại hoại nhưng cũng là cháu ruột của Dương gia ta, lão thái quân coi hắn như mạng, bây giờ hắn đã bị bắt đi ba ngày, xin điện hạ nể tình lão thần, tha cho hắn đi..."
Khương Tú Nhuận ở phía sau nghe thấy rõ ràng câu chuyện của hai người, hình như sau cuộc ồn ào trên phố kia, Thái tử đã phái người xử lý Dương Giản của Dương gia rồi.
Phượng Ly Ngô nghe tộc trưởng cầu tình, sắc mặt dường như hơi thay đổi, sau đó hỏi Tần Chiếu bên cạnh: "Dương Giản bị bắt giữ ở đâu, phạm phải tội gì?"
Tần Chiếu vội vàng nói: "Dương Giản nhiều lần có quan hệ cá nhân với Lưu Bội, từng vì Lưu Bội mà tiến cử Lý đại nhân lên công bộ, là người cùng một giuộc với