Quả nhiên trên thế gian ngàn vạn cách có thể thất bại nhưng chỉ riêng nịnh hót thì không. Nghe lời khen như vậy, sắc mặt âm trầm của Thái tử từ từ thay đổi. Sau đó nghiêm túc suy nghĩ lời Khương Tú Nhuận nói.
"Ý của ngươi... nên làm sao mới không chôn vùi nhân tài?"
Khương Tú Nhuận kính cẩn nói: "Nếu có thư viện cho văn sĩ rèn luyện, hiển nhiên cũng nên có võ trường cho võ giả [*] luyện tập quyền cước, quốc chi xã tắc, văn võ chi đạo [*]."
[*] Người biết võ.
[*] Đạo lý thống trị quốc gia của Chu Văn Vương và Chu Võ Vương.
Những lời này của nàng cũng là lời trong lòng Phượng Ly Ngô. Hắn không nói nữa, nhắm mắt suy nghĩ.
Khương Tú Nhuận thức thời cũng không tiếp tục nói.
Chờ tới khi về phủ Thái tử, Khương Tú Nhuận mới biết Thái tử vẫn luôn chờ nàng, còn chưa có ăn cơm, lập tức vội vàng tạ lỗi với Thái tử.
Sắc mặt vừa mới dịu lại của Thái tử lại chuyển sang lạnh lẽo, lạnh nhạt hỏi Khương Tú Nhuận có phải đồ ăn bên ngoài ngon hơn hay không, vì sao ăn lâu như vậy, cũng không ngẫm lại cho người về phủ báo hành tung của mình.
Khương Tú Nhuận vội vàng nói, mấy món bên ngoài không dễ ăn chút nào, loại chuyện xã giao này về sau có thể từ chối được sẽ từ chối.
Cuối cùng, mặc dù nàng ăn cơm nước bên ngoài no nê, cũng phải hầu Thái tử ăn thêm một bữa, còn phải dâng lên thúc tu [*] mà Thiển nhi giúp nàng phơi trong viện.
[*] Quà bày tỏ lòng tôn kính với thầy giáo ngày xưa vào lần đầu gặp nhau.
Thúc tu này là thịt khô, khi bái sư cầu học, phải tặng quà gặp mặt cho tiên sinh.
Lúc trước nàng ở thư viện với huynh trưởng, sau khi tặng cho Mộc Phong tiên sinh vẫn còn dư một ít, bởi vì món này làm theo khẩu vị thích ngọt cay ở Ba Quốc, chẳng những giòn dai, ăn với cơm còn rất vừa miệng.
Món thịt này sau khi chưng trên nồi quả nhiên rất hợp khẩu vị của Phượng Ly Ngô, hắn ăn sạch sẽ cả một bàn thức ăn.
Sau bữa ăn, Thái tử cũng không thả người, bắt Khương Tú Nhuận đọc lại văn chương mà nàng được tiên sinh khen ngợi lúc sáng.
Khương Tú Nhuận cố gắng hạ thấp giọng, lúc đầu vốn khàn khàn, sau lại mang theo thanh âm mê ly không nói nên lời.
Phượng Ly Ngô rất thích nghe, nhắm mắt nửa nằm trên giường, mặc cho thiếu niên hầu hạ lỗ tai mình, sau đó từ từ nhắm mắt lại.
Khương Tú Nhuận ngồi quỳ ở trước giường vô cùng phiền muộn, trong lòng dâng lên ý nghĩ, tại sao kiếp trước nàng không phát hiện, Thái tử này lại ngầm thích dính người như thế?
Nàng nói là sự thật. Theo lý thuyết, kiếp trước Tần Chiếu hầu hạ bên cạnh Phượng Ly Ngô, hẳn là cũng hiểu rõ tính tình của hắn.
Thế nhưng nàng chưa từng nghe nói, Phượng Ly Ngô thích dính lấy phụ tá, ngay cả đi ngủ cũng phải có người đọc văn chương bên cạnh! Vì sao kiếp này, hắn lại có thêm tật xấu như vậy?
Nhưng vị chủ thượng quyền cao chức trọng này nàng không dám bắt bẻ, chỉ có thể ngồi quỳ ở trước giường, đọc tới nỗi miệng đắng lưỡi khô, biết Thái tử ngủ rồi mới lui ra ngoài.
Thật sự là có thể so sánh với đứa trẻ ba tuổi, phải nghe kể chuyện mới có thể ngủ được! Khương Tú Nhuận âm thầm thề, về sau nàng có con trai, nếu nó cứ cuốn người không ngoan ngoãn như vậy, nàng chắc chắn sẽ hung hăng đánh mông nó.
Hai ngày sau, Tần Chiếu rốt cuộc cũng có thể đi lại và trở về phủ Thái tử nhận công việc.
Tuy rằng không thể đi đứng lâu nhưng Tần Chiếu muốn về phủ tới nỗi không chờ nổi nữa rồi.
Trong suy nghĩ của hắn, mặc dù Thái tử thưởng thức mấy trò khôn vặt của Khương Tú Nhuận nhưng dù sao nàng cũng là nữ tử, chỉ cần hắn tìm thời điểm thích hợp, nói ra sự thật cho Thái tử, cũng nói bản thân hắn ái mộ nữ tử kia, có lẽ Thái tử cũng nể tình hắn bị thương vì ngài, miễn tội lừa gạt cho Khương Tú Nhuận và tác thành cho hắn.
Nhưng đã gần hai tháng trôi qua, lúc hắn trở lại phủ Thái tử, lại cảm thấy có chút thế sự xoay vần, khiến cho người ta khó hiểu.
Hiện tại Khương thiếu phó đâu chỉ là người được Thái tử thưởng thức? Quả thật đã trở thành tâm phúc có quyền có thế bên người!
Nghe nói bữa ăn nào của Thái tử cũng cần Khương thiếu phó hầu hạ. Lúc lên triều xong, còn tới thư viện đón Khương thiếu phó về phủ, gần như là như hình với bóng.
Vốn dĩ Tần Chiếu cảm thấy người trong phủ có chút nói quá. Nhưng cho đến khi hắn tận mắt nhìn vào trong phòng sưởi, Khương Tú Nhuận cúi đầu viết chữ, Thái tử ngẩng đầu nhìn nàng bằng ánh mắt chăm chú, hắn mơ hồ cảm thấy chuyện lớn không ổn rồi!
Ánh mắt kia, hắn là một nam nhân, hắn hiểu rõ ràng. Tuyệt đối không phải ánh mắt hiền giả [*] nhìn phụ tá, mà là ham muốn chiếm hữu cường đại của nam nhân, là cảm giác thỏa mãn khi nắm giữ một thứ gì đó trong bàn tay...
[*] Người có đức có tài.
Trực giác của Tần Chiếu cho rằng, Thái tử đã biết thân phận của Khương Tú Nhuận, bèn tìm cơ hội chặn nàng ở ngã rẽ vườn hoa, nhỏ giọng hỏi nàng có phải Thái tử biết thân phận nữ tử của nàng rồi hay không.
Khương Tú Nhuận nhìn hắn bằng ánh mắt chán ghét nhưng chỉ có thể mặt lạnh nói: "Nếu ngươi không nói, sao Thái tử có thể biết?"
Tần Chiếu không tin, nắm chặt cổ tay của nàng, hạ giọng nói: "Nếu Thái tử không biết, vì sao lại dùng ánh mắt ấy nhìn ngươi? Chẳng lẽ ngươi chủ động quyến rũ Thái tử? Khiến hắn ái mộ ngươi, bị ngươi dùng lời lẽ êm tai thao túng sao?"
Tần Chiếu nói lời này, càng nói càng cảm thấy có lý, lực tay cũng càng lúc càng lớn hơn.
Khương Tú Nhuận chịu không nổi nữa, bất thình lình giữ cổ tay Tần Chiếu, dùng lực xoay người, hung hăng quăng Tần Chiếu té ngã xuống đất!
Tần Chiếu bị ngã muốn hôn mê rồi, hắn không ngờ Khương Tú Nhuận sẽ ra chiêu đó, thật ra Khương Tú Nhuận cũng không ngờ, bản thân có thể quật ngã Tần Chiếu.
Phải biết ở kiếp trước, khi nàng đối mặt với loại người vũ phu lưng hùm vai gấu này, không hề có chút sức lực đánh trả nào. Loại cảm giác khuất nhục bất lực kia, cho dù nàng sống lại, cũng chưa từng quên được.
Những ngày này, có lẽ Khương thiếu phó bị văn võ chi đạo dẫn dắt, ở trong thư viện mới xây võ trường, chỉ cần là kẻ có yêu thích với võ học, có thể tự mình thêm luyện quyền cước, cưỡi ngựa bắn cung vào chương trình học. Mà nếu rèn luyện võ học tốt, cũng sẽ được tính vào biểu hiện tốt trong quá trình học tập.
Đậu Tư Võ là loại người vũ phu, chuyện này là cơ hội lớn cho hắn phát triển bản lĩnh. Mà Khương Tú Nhuận cũng bị Đậu Tư Võ kéo tới võ trường luyện tập mấy lần.
Đương nhiên, tài bắn cung của Khương Tú Nhuận cũng khiến cho Đậu Tư Võ phải lau mắt mà nhìn. Trước kia hắn cảm thấy thiếu niên này gầy yếu nhưng có nét đẹp nội tâm, bây giờ Khương Tú Nhuận dạy hắn bắn cung, có qua có lại, Đậu Tư Võ cũng dạy Khương Tú Nhuận mấy chiêu phòng thân không mất sức lực.
Mấy chiêu