Chất Nữ

Chương 39


trước sau


 
Khương Tú Nhuận không biết những tính toán trong lòng Thái tử, nàng chỉ cảm thấy vết chai trên bàn tay quen cầm cung, vết chai đó bây giờ nhẹ nhàng vuốt ve cổ nàng cách một lớp cổ áo dựng cao.
 
Cũng may có lớp cổ áo này, bằng không thì lớp hầu kết bằng da cá kia bị cọ rơi xuống rồi.
 

Nếu là Tần Chiếu, kìm cổ như vậy mà lề mề xuống tay ác độc thì chính là muốn chiếm nữ sắc.
 
Nhưng là Phượng Ly Ngô, trong đầu Khương Tú Nhuận chỉ có cảm giác lưỡi dao treo trên đỉnh đầu, làm sao có thể hao tâm tốn sức nghĩ rằng Thái tử mặt lạnh sẽ chiếm tiện nghi của mình?
 
Hắn có tướng mạo hoa mỹ tôn quý, kiếp trước kiếp này, sao cần phải khinh bạc nữ tử?
 
Phượng Ly Ngô chưa phát giác lúc này mình có số hưởng hoa nhặt cỏ [*].
 
[*] Thành ngữ Trung Quốc: Niêm hoa nhạ thảo. Ý là bị khiêu khích dụ dỗ.
 
Thật sự, hắn tới thư viện đón Khương Tú Nhuận, sau khi phát hiện hắn ta không báo trước mà dẫn huynh trưởng chạy trốn, hắn có cảm giác tim phổi bị ngâm trong rượu độc, lúc đó trong lòng hắn như có lửa giận khó kìm nén.
 
Cho thuộc hạ bí mật điều tra, hắn mới biết tâm tư của tiểu tử kia kín đáo thế nào, ngấm ngầm chuẩn bị từng bước một từ lâu, lòng đau đớn như lửa đốt lại bị ném vào hầm băng tăm tối, khiến cho hắn lạnh cả sống lưng.
 
Cuộc đời hắn hiếm có một người hắn tin tưởng, thế nhưng một con cừu hắn tín nhiệm cuối cùng lại là một con sói mắt trắng nhỏ. Hắn quan tâm và sủng ái như thế, vậy mà không đổi được chân tình đối đãi của một chất tử nước yếu sao?

 
Phượng Ly Ngô cảm thấy, nếu bắt được tiểu tử kia, hắn nhất định có thể tàn nhẫn quyết tâm giết Khương Hòa Nhuận, kết thúc như vậy, xem như đời này chưa từng gặp thiếu niên như thế.
 
Thế nhưng sau khi thuộc hạ tìm kiếm tất cả ngả đường trốn thoát tới Ba Quốc, cũng không phát hiện đám người này.
 
Thời gian trôi qua nhiều ngày, người trong phủ thấy Thái tử ngày thường đã lạnh lùng nay càng u ám hơn, khiến cho mọi người càng ngày càng khó thở.
 
Điện hạ xưa nay chưa bao giờ kén cá chọn canh, vậy mà bởi vì ăn không vừa miệng mà hất đổ cả một bàn rượu thịt!
 
Mà bản thân Phượng Ly Ngô cũng cảm thấy mình ngày càng trở nên bực dọc, mấy lần đọc sách khát nước, lúc sai bảo người châm trà, hắn toàn gọi tên Khương Hòa Nhuận.
 
Tới khi không có ai đáp lại, bàn tay hắn lại quăng đi không biết bao cuốn thẻ tre...
 
Bắt không được công tử Tiểu Khương, cảm xúc thất vọng và thống hận trong lòng hắn càng tăng thêm, lửa bén vào trong, băng toả ra ngoài, tâm tư muốn giết người cho thống khoái cũng dần dần phai nhạt, nhưng sự phẫn hận vì bị thiếu niên phản bội lại chỉ có tăng lên chứ không có giảm đi!
 
Vừa nãy hắn túm lấy cổ Khương Hòa Nhuận, thật sự muốn dùng sức, khiến thiếu niên sợ hãi. Thế nhưng khi cận kề, ngửi thấy mùi hương nhiều ngày không thấy trên người thiếu niên, hắn lại khó kiềm chế, chỉ hận không thể xé tan bộ quần áo này, sau đó muốn làm gì thì làm một phen...
 
Nhưng hắn phải làm cách nào mới có thể muốn làm gì thì làm? Trong lòng Phượng Ly Ngô cũng nửa mê nửa tỉnh, rối loạn một hồi.
 
Khương Tú Nhuận cứ co cổ như vậy, chờ con dao trên đầu rơi xuống nhưng mãi không thấy Thái tử dùng sức.
 
Nàng hoảng sợ, khẽ quay đầu, lại phát hiện chóp mũi cao thẳng của Thái tử ở ngay bên mặt.
 
Phượng Ly Ngô trở tay, túm lấy thiếu niên khiến hắn lảo đảo một chút, sau đó kéo vào trong ngực, chóp mũi đụng chóp mũi, lạnh giọng hỏi: "Chất nữ mang thai tới từ Ba Quốc là ngươi làm lớn bụng?"
 
Trong đầu Khương Tú Nhuận hiện tại chỉ có mạng sống, bị Phượng Ly Ngô không đầu không đuôi hỏi vậy, nàng bối rối trả lời: "Chất nữ tới từ mẫu quốc không biết là tỷ muội nào của ta, ta... Ta làm sao có thể khiến nàng mang thai?"
 
"Đã không phải ngươi làm sai, vì sao không báo một tiếng đã bỏ trốn? Đi nơi nào không được? Nhất định phải chạy tới chỗ đối thủ một mất một còn của cô, nịnh hót hùa theo Lưu Bội, cho hắn sờ vai sờ mặt... Còn... Ngươi thật sự là đồ ti tiện!"
Vừa nghĩ tới tình cảnh ở lều trại của Lương vương tử mà mật thám trình báo cho hắn hôm qua, tay Lưu Bội vuốt ve thiếu niên mấy lần... Lửa giận trong lòng Phượng Ly Ngô lại vọt lên, hắn bỗng nhiên dùng sức, đẩy công tử Tiểu Khương ngã trên mặt đất.
 
Gáy Khương Tú Nhuận rầm một cái chạm đất, thế nhưng cuối cùng cũng tỉnh táo hơn một chút.
 
Lúc nãy nàng vẫn luôn chìm đắm trong sợ hãi khi bị Phượng Ly Ngô phát hiện, hoàn toàn không nhận ra, dường như Thái tử điện hạ để ý chuyện nàng tìm tới dưới trướng Lưu Bội nương tựa hơn.
 
Nịnh nọt lâu như vậy, Khương Tú Nhuận sớm biết thỉnh thoảng Phượng Ly Ngô có chút tính tình như trẻ con, đó là "Đồ chơi của mình, người khác không thể chơi!"
 
Mà nàng là phụ tá của hắn, xoay mặt tới chỗ Lưu Bội, chẳng phải làm mất mặt mũi Thái tử sao?
 
Hiểu ra, Khương Tú Nhuận như được đả thông kinh mạch, cái gì cũng không quan tâm nữa, òa một tiếng, khóc rống lên.
 
Hai đầu gối nàng chạm đất, kéo lê mấy bước xông lên phía trước, ôm lấy bắp chân được bọc trong trường sam vàng kim, khóc lóc nói: "Tại hạ thật sự... Sợ bị điện hạ ghét bỏ, nếu bởi vì tỷ muội tại hạ làm ra chuyện bậy bạ mà bị Thái tử ngài lạnh nhạt, bị người ta cười nhạo mất ân sủng, vậy ta ở trong phủ Thái tử có ý nghĩa gì nữa? Chẳng bằng tự thu thập hành lý, lén lút rời đi, tránh cho lãng phí gạo và mỳ trong phủ..."
 
Nàng xoa xoa mũi lại nói: "Thế nhưng lần này trốn đi, thật sự là hàng đêm ta nhớ tới ân đức của Thái tử... Mấy lần ở trong mộng đều gọi điện hạ... Lưu Bội kia sao có thể bằng ngài? Hôm nay ta cũng muốn tìm cơ hội lén trốn đi, nếu không phải gặp ngài ở đây, ta dự tính quay trở lại kinh thành, quỳ gối trước mặt điện hạ, cầu xin điện hạ tha thứ..."
 
Trong lòng Phượng Ly Ngô biết tiểu tử này nói chuyện nửa thật nửa giả, lúc này hắn đang nổi nóng, sao có thể tin? Chân dài nhấc lên, hất tung tiểu tử ngã ra đất.
 
Bây giờ thứ Khương Tú Nhuận ôm không phải là chân mà là rơm rạ cứu mạng! Bị hất ra đất, nàng lại tiếp tục đứng lên ôm.
 
Như vậy mấy lần, có lẽ Thái tử ngại mệt, lười nhấc chân tiếp, mặc cho công tử Tiểu Khương ôm chân rắn chắc, thút tha thút thít.
 
Mà Phượng Ly Ngô cũng nhìn lén gương mặt trắng như tuyết của tiểu tử, hai mắt vì khóc mà đẫm lệ đỏ ửng lên, cực kỳ giống thỏ trắng chuẩn bị cho vào nồi

trong vương phủ, nhìn mấy lần, hắn phát hiện những ngày này Khương Tú Nhuận gầy đi không ít...
 
Xem ra dọc theo con đường này, tiểu tử này quả thật đã chịu không ít khổ, không phải hôm qua nếu không gặp lưu Bội cũng gặp đạo tặc sao?
 
Bởi vậy có thể thấy được, Khương Tú Nhuận nói hối hận cũng không hoàn toàn là giả. Hơn nữa không phải bản thân ở trong vương phủ cũng mơ thấy công tử Tiểu Khương sao? Nếu Khương Hòa Nhuận có lương tâm, trong đêm lạnh lẽo mơ tưởng tới mình cũng là rất bình thường...
 
Một thiếu niên không nơi nương tựa ở trong thành Lạc An, vốn dễ trông gà hóa cuốc, lúc ở pháp trường bị hù dọa, bỗng nhiên nghe tin chất nữ mới đưa tới sinh con ở dịch trạm, nếu đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ trốn.
 
Đây là chuyện thường tình của con người, không nên trách móc nặng nề thiếu niên tìm lợi tránh hại.
 
Nghĩ như vậy, lửa giận gần nửa tháng trời trong người Phượng Ly Ngô tiêu tán hơn phân nửa như có kỳ tích.
 
Hắn rũ mắt nhìn thiếu niên khóc thảm thiết, móc khăn tay trong tay áo ra, khom người nhấc thiếu niên nhỏ bé lên, lau nước mắt trên má cho hắn rồi nói: "Đói bụng không? Có cần gọi người mang chút rượu thịt tới cho ngươi ăn không?"
 
Khương Tú Nhuận khóc tới nỗi nấc lên, sợ Thái tử có ý gọi cho bữa ăn sau đó chặt đầu, cũng không dám đáp ứng.
 
Phượng Ly Ngô thấy bộ dạng khúm núm của nàng, gọi người trên thuyền mang cá và canh trứng lên, còn có hai bát cơm, cho Khương Hòa Nhuận và hắn ăn.
 
Mãi tới khi hơn phân nửa cá trên bàn vào bụng, Thái tử vẫn không ngừng gắp cá vào bát nàng, Khương Tú Nhuận chớp đôi mắt khóc tới sưng đỏ, mới từ từ tin rằng, chuyện mất mạng này... Cứ như vậy bỏ qua, Thái tử điện hạ không truy cứu tới cùng nữa!
Sau đó Khương Tú Nhuận cũng mới biết, Thái tử được báo tin quan hệ hai nước Lương Hàn có bước tiến mới, nên đã tới thành thị biên giới giữa hai nước.
 
Lương Quốc phản bội hắn, nhưng Hàn Quốc là chuyện nhất định không thể xảy ra sự cố.
 
Nên hắn dứt khoát mang thị vệ tinh anh vào biên giới Lương Hàn, chuẩn bị ám sát Lưu Bội.
 
Sau khi cải trang tiến vào Hàn Quốc, Thái tử xem bản đồ, bỗng nhiên cảm thấy trước kia vẫn cho rằng công tử Tiểu Khương sẽ cùng ca ca trốn về Ba Quốc, thế nhưng dựa theo tính cách thận trọng của công tử Tiểu Khương, không thể không nghĩ tới chuyện con đường từ Tề Quốc tới Ba Quốc bị khống chế dày đặc. Nếu như công tử Tiểu Khương không có ý trốn về Ba Quốc mà nói, như vậy rất có thể tới Lương Quốc.
 
Thái tử ra lệnh Tề Quốc bố trí quân cờ ngầm ở Hàn Quốc rồi tiếp tục kế hoạch giết Lưu Bội, đồng thời tìm tung tích công tử Tiểu Khương.
 
Quả nhiên chẳng bao lâu sau phát hiện ra công tử Tiểu Khương, chỉ có điều là ở bên cạnh Lưu Bội.
 
Vì vậy lúc này mới có thể dùng một mũi tên bắn hạ hai con chim.
 
Khương Tú Nhuận tự nhận là đã sớm hiểu rõ tính cách có thù tất báo của Phượng Ly Ngô. Thế nhưng vẫn kinh sợ vì tham vọng muốn báo thù của hắn.
 
Cho dù muốn ám sát Lưu Bội cũng đâu cần Thái tử tự xuất mã? Thế nhưng Phượng Ly Ngô lại báo thù như vậy, giống như chuyện thú vị bình thường khi săn bắn trên bãi săn.
 
Tự mình bố trí, sắp xếp thuộc hạ, mãi tới khi nhìn thấy Lưu Bội bị bắn trúng, lúc này mới xem như tính toán xong mối thù ở bãi săn lúc trước, kẻ thù của hắn phải bị giết chết.
 
Nếu báo được thù lớn, Phượng Ly Ngô cũng không ở biên cảnh Hàn Quốc lâu, mấy chiếc thuyền đen treo thương bài ngày đêm lái ra khỏi lãnh thổ Hàn Quốc.
 
Chờ vào lãnh thổ Đại Tề, sẽ ở trong dịch trạm thu xếp qua đêm.
 
Thế nhưng Khương Tú Nhuận nghe Thái tử muốn cùng nàng ngủ một giường, kê gối nằm nói chuyện một lúc lâu, nàng có chút bối rối, lắp bắp tạ ơn Thái tử chiếu cố, nói tướng ngủ của mình xấu, thích nghiến răng đánh rắm, sợ quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi.
 
"Không sao... Không phải quân nói, từ ngày rời khỏi cô, ngày đêm mong nhớ sao? Tối nay cô muốn xem, lúc quân ngủ có gọi tên cô không?"
 
Lúc nói lời này, mái tóc dài của Phượng Ly Ngô rối tung, trên người chỉ mặc một trường bào rộng rãi, cầm thẻ tre nửa nằm nửa ngồi trên giường.
 
Cơ ngực tráng kiện mơ hồ lộ ra từ cổ áo rộng thùng thình, ngọn đèn u ám chiếu sáng nam tử trẻ tuổi.
 
Con mắt của Khương Tú Nhuận cũng không dám nhìn loạn, chỉ quỳ trước mặt Phượng Ly Ngô, lắp bắp nói: "Điện hạ, tướng ngủ của tại hạ thật sự không tốt..."
 
Phượng Ly Ngô lại nhịn không được nói: "Chẳng lẽ ngươi và bạn học tốt chưa từng cầm đuốc trò chuyện đêm khuya bao giờ? Một đại nam nhân, có cái gì phải nhăn nhó? Theo cô thấy, lúc nãy ngươi nói ngày nhớ đêm mong cô cũng chỉ là lời giả dối!"
 
Khương Tú Nhuận nhìn ngọn nến sắp cháy hết, hơn nữa ngày mai trời chưa sáng cũng phải khởi hành rồi, chỉ hai canh giờ mà thôi.
 
Lại nhìn giường ngủ rộng rãi, nàng quyết tâm liều mạng, ngủ một đêm bên cạnh Thái tử Đại Tề.
 
 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện