Điền Oánh nhìn thấy công tử Tiểu Khương biến sắc, nụ cười trên mặt càng sâu.
Cho dù hắn là người bây giờ điện hạ sủng ái và tin tưởng thì thế nào?
Loại hành vi lén lút dùng vàng mua thơ, quả thật mất mặt! Cho dù cha hắn cũng sẽ không có mặt mũi nghe, chẳng lẽ hắn còn bởi vì mua thơ bị lừa mà tố cáo với Thái tử sao?
Điền Oánh chắc chắn công tử Tiểu Khương sẽ phải chịu thiệt thòi, cho nên nụ cười càng thêm mê người, tâm tình u ám bao lâu nay lập tức xán lạn hơn rất nhiều.
Gã sai vặt gõ chĩnh trước đó cũng được cậu nhắc riêng, chờ tới lát nữa sẽ khiến cho Khương Hòa Nhuận mất hết mặt mũi ở trước mặt nhã sĩ có danh tiếng trong thành Lạc An!
Đến lúc đó, Thái tử xưa nay coi trọng người có tài học sẽ nhìn ra bộ dạng công tử bột của hắn, xem hắn còn có thể độc chiếm ân sủng của Thái tử thế nào!
Quả nhiên, sau khi Điền Oánh ngâm thơ, tiếng chĩnh tiếp tục vang lên và hoa tiếp tục truyền đi. Rất nhanh, khi bông hoa rơi tới chỗ công tử Tiểu Khương, tiếng chĩnh dừng lại.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía thiếu niên thanh tú, chỉ thấy ánh mắt của hắn lạnh lùng, trừng mắt với Điền Cơ, song sau đó đã từ từ ngồi thẳng người, có thể thấy được bộ dạng muốn ngâm thơ.
Ở trong mắt mọi người, ngoại trừ Thái tử ra thì Mộc Phong tiên sinh là người hiểu rõ trong bụng Khương Hòa Nhuận có mấy lạng mực nước nhất.
Học trò này của hắn không có sở trường sáng tác ngâm thơ. Bởi vậy hắn vì muốn cho học trò giữ được mặt mũi trước mặt người khác nên cố ý viết thêm một hàng chữ trong thiệp mời của Khương Hòa Nhuận, nhắc nhở học trò sớm chuẩn bị.
Nhưng bây giờ nhìn học trò yêu quý của bản thân chậm chạp đứng dậy, không giống như có chuẩn bị trước, chẳng lẽ... Không có chuẩn bị gì? Mộc Phong tiên sinh nhất thời chán nản.
Lại nói, Thái tử nhìn bộ dạng bất chấp của Khương Tú Nhuận, trong lòng cũng tức giận.
Loại người thích làm bộ làm tịch này khiến cho người ta tức giận, ngoài miệng toàn những lời nói dối nhưng bên trong thì không bao giờ chịu yếu thế!
Đáng tiếc lúc trước hắn cho rằng nàng là một kẻ nịnh hót nhu nhược, bây giờ nhìn kỹ mới phát hiện nữ tử này quả nhiên có thể không cầu người thì sẽ không cầu, chưa từng thật lòng muốn dựa vào hắn.
Hôm nay ở trong xe ngựa, nhìn nàng thiếu chút nữa ăn hết một cây bút, cũng không biết xin mình thơ, có thể thấy ngang bướng cỡ nào!
Phượng Ly Ngô bị nàng chọc giận không ít, bèn cố ý khoanh tay đứng nhìn, muốn xem nàng làm thế nào.
Không nghĩ tới, vật nhỏ này quả thực rất thông minh, vậy mà lén mua thơ, cảnh hai người ở dưới cột trụ hành lang trao vàng dưới tay áo rộng đều bị Phượng Ly Ngô nhìn thấy ở trong mắt. Có điều hắn lười vạch trần, thậm chí còn không quấy rầy kẻ nước tới chân mới nhảy trốn ở hành lang học thuộc thơ.
Việc mua thơ gian lận này dù sao cũng hơn so với ở trước mặt người khác làm mất mặt phủ Thái tử.
Có điều khi Điền Oánh đọc thơ, sắc mặt của công tử Tiểu Khương cực kỳ xấu, ánh mắt dữ dằn trừng nàng ta... Thật đúng là chẳng hề có bộ dạng ngoan ngoãn dịu dàng của nữ tử!
Vẻ mặt của Phượng Ly Ngô không thay đổi nghe Điền Cơ ngâm câu thơ hắn vừa mới nghe trộm được ở hành lang, ánh mắt nhìn về nàng ta cũng trở nên sâu xa khó lường.
Nếu hắn không nghe lén Khương Tú Nhuận học thuộc thơ, lúc này cũng sẽ chẳng hay biết gì, mặc cho thiếu phó của hắn phải chịu thiệt thòi!
Vốn dĩ tưởng rằng Điền Oánh này là loại người biết nghe lời, có chừng mực, hiện tại xem ra cũng giống như Tào Khê, là loại người ngu xuẩn khó dạy!
Chỉ là trước mắt, vị thiếu phó của hắn nhất định chán chường, Phượng Ly Ngô quả thật không muốn nhìn thấy Khương Tú Nhuận ngẩn ngơ mất mặt ở nơi này, bèn cân nhắc xem mình có nên nói bỗng nhiên cảm thấy đau đầu, để Khương Tú Nhuận đỡ hắn rời đi hay không.
Nhưng vào lúc này, Khương Tú Nhuận vậy mà mở miệng ngâm thơ.
Thiếu niên cố hết sức hạ thấp âm thanh nên giọng nam hay nữ khó mà phân biệt được, thế nhưng khẩu âm Ba Quốc rành rọt và nhẹ nhàng, phát âm ngôn ngữ Đại Tề cũng rất thuần túy, khiến cho người nghe bất giác cảm thấy dễ chịu.
Nàng ngâm thơ theo thể giả cổ nhưng khéo léo xâu chuỗi thời sự hiện nay, dùng hình thức lấy cổ trào phúng kim, lấy thân phận người bề trên mà khuyên can.
Bài thơ này rất ngắn nhưng trích dẫn liên tiếp bốn điển cố mà câu chữ lại bày tỏ nội tình của người làm thơ, là một tác phẩm xuất sắc hiếm có.
Nhưng có một người lúc Khương Tú Nhuận đọc thơ thì ngây ra như phỗng, giống như bị sét đánh ngang tai, chính là Điền Oánh mới trước đó còn hả hê đắc ý.
Bởi vì bài thơ Khương Tú Nhuận vừa ngâm làm bốn phía kinh sợ... Chính là bài thơ lúc trước nàng ta chuẩn bị!
Điền Oánh muốn làm Phượng Ly Ngô vui nên sớm hỏi thăm những thứ Phượng Ly Ngô yêu thích.
Phượng Ly Ngô không háo nữ sắc, nếu theo con đường lấy nữ sắc quyến rũ hắn, khó mà được Thái tử kính yêu.
Nên trước trà hội Điền Oánh đã chuẩn bị kỹ càng, cố ý bỏ ra nhiều tiền mời người làm thơ, cũng đã học thuộc lòng.
Phải biết, hiện nay làm ra sách rất phức tạp, lưu thông không tiện, nhà có sách vở toàn là nhà vương hầu. Cho dù con cháu thế gia cũng hiếm có người giỏi làm thơ, làm gì có tài nữ nào có thể khiến cho mọi người ái mộ kinh ngạc?
Điền Oánh chuẩn bị kỹ như vậy là muốn nhờ bài thơ này mà trở thành tài nữ nổi danh.
Nhưng vì muốn lớn tiếng dọa người, khiến cho Khương Tú Nhuận mất mặt nàng mới tạm thời không đọc bài thơ mình làm, giành đọc trước bài thơ Khương Tú Nhuận mới mua.
Dù sao tiếng chĩnh vẫn còn vang lên, nàng đã sớm ra hiệu cho người đánh chĩnh khi hoa tới chỗ nàng thì dừng lại. Tới lúc đó, nàng sẽ đọc một bài thơ nữa, càng lộ ra quan niệm nghệ thuật tiến lên dần dần, tài hoa của nàng như sóng Trường Giang và Hoàng Hà.
Thật không ngờ, nàng lại ném dưa hấu nhặt hạt vừng, nàng giành đọc thơ của công tử Tiểu Khương. Mà công tử Tiểu Khương không biết bằng cách gì, vậy mà giành đọc trước danh tác nàng tỉ mỉ chuẩn bị!
Khương Tú Nhuận tự nhận nàng không có trộm thơ. Bài thơ này là ở kiếp trước Điền Cơ bỏ ra số tiền lớn mời người sáng tác. Lúc ấy vì nịnh hót Trắc phi của Thái tử, nàng bỏ ra nhiều tiền cho Điền Cơ chủ trì giúp nạn thiên tai, bán hàng từ thiện.
Vì lấy lòng ái thiếp của Thái tử, Khương Tú Nhuận học thuộc tất cả mấy bài thơ của Điền Cơ, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể xu nịnh nữ nhân của điện hạ.
Trong kiếp trước, nàng dùng hết tâm tư lấy lòng tất cả những người có thể lợi dụng, đáng tiếc cuối cùng chẳng qua như lấy giỏ trúc múc nước, bỏ công dã tràng.
Đời này nàng cũng không cố ý đạo thơ văn của người khác, suy cho cùng đó là tài trí của người khác, nàng ỷ vào mình trọng sinh mà chiếm làm của riêng thì có khác gì kẻ trộm cướp?
Nếu không