Cuộc đời Doãn Tư phu nhân từng làm mai cho vô số người, thế nhưng chưa bao giờ trách nhiệm trên vai bà lớn như lúc này, vậy mà có tới bốn nhà nhờ đến đây làm mai.
Trước kia bà cũng chưa để ý vị thiếu phó Thái tử này lắm, bây giờ xem kỹ, quả nhiên là thiếu niên xinh đẹp! Nếu không phải nhìn thấy hầu kết, bà còn nghi ngờ là tiểu cô nương đấy!
Bà càng xem càng thích, cảm thấy con gái của mình gả đi quá sớm, bằng không thì sao có thể cho người khác được hời?
Mới đầu Khương Tú Nhuận cũng chẳng biết Doãn Tư phu nhân tới tìm mình làm gì, chờ tới khi bà mở miệng, nàng mới giật mình nhận ra là tới làm mối.
Ngay sau đó chỉ có thể cười từ chối, nói đại ca của mình còn chưa cưới vợ, sao mình có thể không biết thứ tự lớn nhỏ, cưới vợ trước được?
Doãn Tư phu nhân nghe xong cũng chẳng cảm thấy khó, nói qua một lượt tên các khuê tú quý nữ ra, chỉ cần cho ca ca cưới vợ trước rồi lại tìm cho đệ đệ một mối hôn sự thôi mà.
Khương Tú Nhuận cũng rất chăm chú lắng nghe rồi lại cẩn thận hỏi ngày sinh tháng đẻ của vài vị cô nương, xem có hợp với ca ca hay không.
Tính tình huynh trưởng của nàng hiền lành, còn rất bảo thủ cổ hủ, kiếp trước vì không có ràng buộc nên hắn mới hy sinh cho mẫu quốc như thế. Nếu kiếp này lấy vợ sinh con, có việc lo lắng, làm việc hẳn là cũng sẽ biết suy tính hơn, không lỗ mãng nữa...
Chẳng qua hai người thảo luận sôi nổi, khi gã sai vặt trốn ở sau cửa nghe lén những lời này rồi truyền tới tai Phượng Ly Ngô, lại hoàn toàn mất đi ý tốt trong đó.
Lúc đó điện hạ đang phê duyệt văn thư, nghe gã sai vặt báo lại rằng công tử Tiểu Khương nhờ bà mối tìm vợ cho hai huynh đệ bọn họ, lực tay không thu lại kịp, ngòi bút vạch xuống một vết mực đen thẫm.
Phượng Ly Ngô từ từ ngẩng đầu, khóe mắt lóe lên ánh sáng khiếp người, nói với gã sai vặt: "Ngươi lặp lại lần nữa!"
Gã sai vặt cho rằng Thái tử không nghe rõ, bèn thêm mắm dặm muối: "Khương thiếu phó sốt ruột muốn lấy vợ, mời Doãn Tư phu nhân chọn vợ hiền cho đại ca hắn trước rồi làm mai cho hắn luôn! Nhưng Doãn Tư phu nhân nói, nữ tử muốn gả cho Khương thiếu phó quá nhiều, ai cũng muốn bà làm mai cho, từ chối người nào cũng đắc tội, cho nên bà xin Khương thiếu phó nể mặt bà, nhìn qua mỗi nữ tử một lần rồi hẵng quyết định..."
Hắn vẫn còn chưa nói xong, nghe thấy ở chỗ ngồi trên cao truyền tới một tiếng rắc.
Gã sai vặt bị dọa đến nỗi hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thái tử dùng một tay làm bút gãy làm hai nửa, cặp mắt hình như cũng sắp phun ra lửa.
Hắn phất tay cho gã sai vặt lui xuống, lửa giận trong lòng càng lúc càng tăng lên.
Càng ngày càng chẳng ra cái thể thống gì cả! Chẳng lẽ quên mình là nữ tử rồi sao? Còn muốn cưới vợ như nam tử! Cưới về làm gì? Nàng có thứ đồ trêu chọc nữ nhân sao?
Phượng Ly Ngô càng nghĩ càng giận, văn kiện chất như núi nhỏ cũng không thèm phê duyệt nữa, dứt khoát gọi kẻ gây chuyện tới, hỏi nàng nhìn trúng khuê nữ nhà ai?
Khương Tú Nhuận bên này vừa mới tiễn Doãn Tư phu nhân nói luôn mồm về, vốn định ra sau hoa viên đi vài vòng, thanh lọc đầu óc một chút.
Không nghĩ tới điện hạ bên kia cho gọi, nàng cho rằng Thái tử có chuyện căn dặn, bèn mau chóng đi qua.
Không nghĩ tới vừa vào cửa thư phòng, khí lạnh đã phả vào mặt.
Khương Tú Nhuận không biết cái dây thần kinh nào của Phượng Ly Ngô lại chập, cẩn thận quỳ xuống, chờ Thái tử sai khiến.
Phượng Ly Ngô đang dùng khăn ướt lau sạch mực dính trên tay, chỉ là trong lòng phập phồng không yên, càng lau càng phiền lòng nên vứt khăn ướt lau tay sang một bên.
Khương Tú Nhuận trước nay luôn giỏi nhìn mặt đoán lòng, thấy Thái tử lau tay chưa sạch, vội vã bưng chậu đồng gã sai vặt cất ở một bên tới cho Thái tử rửa tay.
Phượng Ly Ngô bình tĩnh chìa tay cho nàng rửa, Khương Tú Nhuận tỉ mỉ xoa xà phòng lên rửa sạch vết mực.
Bị bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của thiếu phó cầm nắm như thế, tức giận trong người Phượng Ly Ngô cũng từ từ tiêu tan, nhưng vẻ mặt vẫn âm u nói: "Ta nghe nói Doãn Tư phu nhân tìm ngươi, có chuyện gì vậy?"
Khương Tú Nhuận sớm biết từ sau khi mình chạy trốn, Thái tử đã phái người giám sát mình, cứ đúng thời gian báo cáo hành tung của mình cho Thái tử nghe, thế là thành thật nói ra ý tứ của Doãn Tư phu nhân.
Thái tử đã rửa tay xong, buông thõng mí mắt hỏi: "Khương thiếu phó sốt ruột muốn lấy vợ sao?"
Khương Tú Nhuận cảm thấy lời này không có ý tốt nên nói không vội. Chỉ sợ Thái tử có khuynh hướng đồng tính lầm tưởng rằng nàng cũng không háo nữ sắc, mừng vì nàng đồng tính giống hắn.
Nếu như nói gấp, lại sợ Thái tử nổi lòng quý người tài, bắt chước Doãn Tư phu nhân, thu xếp cho nàng thành thân ngay...
Thế là nàng ba phải nói: "Vội, mà cũng không vội lắm..."
Phượng Ly Ngô cảm thấy gần đây số lần mình tức giận mà còn có thể bật cười rất nhiều, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh hỏi: "Ý thiếu phó là gì?"
Khương Tú Nhuận lấy bình mạ vàng khảm ngọc bên cạnh ra, đổ ra chút dầu ngỗng bôi lên tay Thái tử, vừa xoa bóp vừa nói: "Thân là nam tử, tất nhiên ai cũng muốn có một ngày thành gia lập nghiệp, có vợ hiền con nhỏ... Nhưng bây giờ tại hạ trong lòng có chí lớn, chưa làm ra chuyện lớn, sao có thể thảnh thơi đi cưới vợ sinh con? Chờ tới khi phò tá điện hạ ngài bình định bốn phương, thống nhất thiên hạ, tại hạ mới có tâm tư nói chuyện tình cảm trai gái!"
Nói thật ra, cho dù biết rõ người trước mắt vẫy đuôi lấy lòng, vẻ mặt hùng hồn nịnh nọt mình chính là nữ tử, Phượng Ly Ngô bất giác bị vẻ lòng son dạ sắt trên mặt nàng làm cho cảm động.
Từ chối thành hôn cũng có thể nịnh nọt người khác, cái miệng nhỏ này đúng thật là... Trơn tru!
Chỉ là nghĩ như vậy, hắn lại nhịn không được nhớ tới hương vị trơn trượt lúc nếm cái miệng nhỏ kia...
Có điều Khương Tú Nhuận không biết suy nghĩ bay bổng của Thái tử, chỉ không bỏ lỡ cơ hội nói tuy rằng nàng không vội thành hôn nhưng tuổi tác huynh trưởng không còn nhỏ nữa, cũng nên thành gia lập nghiệp rồi.
Chẳng qua trước kia trong phủ trạch từng có người chết, sợ là Doãn Tư phu nhân dù có nói hắn là người tốt cũng có người ghét bỏ.
Thế nhưng thân là chất tử, ngoại trừ phủ trạch đang sống ra, ở Đại Tề không có ruộng đất nhà riêng, không biết điện hạ có thể đứng ra, mua một chỗ ở có phong thủy tốt, cho huynh trưởng ở trong thành Lạc An an cư lập nghiệp hay không.
Bởi vì Khương Tú Nhuận lập chí giữ mình, nói lời hùng hồn đi theo hắn thống nhất thiên hạ, tâm tình Phượng Ly Ngô cũng chuyển biến tốt đẹp, đồng ý loại việc nhỏ như hạt vừng này. Bảo nàng đi một vòng trong thành Lạc An, nhìn kỹ xem có trạch viện nào vừa ý thì nói với chủ bộ đại nhân ở Hộ ty rồi sẽ có người an bài cho nàng.
Chỉ là, nhìn nữ tử thích giả nam nhân này không biết hối cải tí nào, Phượng Ly Ngô cảm thấy phải nên nhắc nhở nàng, bèn nói: "Chỉ cần thật lòng với cô, cô đều sẽ khắc khi trong lòng, nhưng nếu như cố ý lừa gạt cô, cô cũng sẽ không dễ dàng tha thứ..."
Khương Tú Nhuận cho rằng Thái tử lại nhắc tới chuyện nàng chạy trốn nên cố ý ân cần, bù đắp trước kia, báo đáp