Nghĩ vậy, Khương Tú Nhuận liền cướp lời hắn trước: "Mới vừa rồi ca ca ta đã từ chối ở chỗ Lễ ty thu xếp, lát nữa chúng ta muốn đi chọn mua trạch viện, kính xin Thân tướng quân giao chìa khóa rương tiền ra đây."
Thân Ung căn bản không nghĩ tới, mình chỉ không có ở đây một lát, hai huynh muội này đã tự chủ trương từ chối chỗ ở do Lễ ty Đại Tề an bài.
Hai đứa nhỏ ngu ngốc!
Hắn lập tức không nể mặt nói: “Sao hai vị công tử không hỏi qua ta? Một đường ăn tiêu có chỗ nào không cần vàng bạc? Quốc quân vì chuẩn bị đồ tiến cống vào Đại Tề, gần như đã bỏ ra tất cả, quốc khố đã trống rỗng. Vốn dĩ tiền bạc chuẩn bị cho hai vị vương tử không nhiều lắm, số còn dư lại đâu đủ mua phủ trạch? Quả thực là ý nghĩ hão huyền!"
Lời này vừa dứt, Khương Chi lập tức áy náy không thôi, vừa rồi bản thân không nên nghe theo muội muội, lại cho phụ vương thêm gánh nặng. Nếu hắn thiếu tiền bạc, sao có thể viết thư đòi thêm tiền?
Lời này gạt được Khương Chi nhưng không qua được cửa Khương Tú Nhuận.
Nàng im lặng nghe Thân Ung than nghèo kể khổ xong, thong thả ung dung nói: "Nếu ta nhớ không nhầm, lúc sắp đi, phụ vương đã ban thưởng cho huynh muội chúng ta một trăm cây vàng. Dịch trạm chúng ta ghé qua trên đường đi chỉ có Lương Quốc, Yến Quốc, Trần Quốc, vật giá ở đó cũng chỉ xấp xỉ Ba Quốc chúng ta. Bởi vì không ăn nổi đồ ăn đồ uống ở chỗ họ, chúng ta đều là dùng thịt nạc khô và bánh nướng tự mang. Thân tướng quân chú ý một chút, mỗi chỗ chúng ta tới, sẽ phái thị vệ đi mua thịt dê về ăn. Cả đường, cùng lắm chỉ năm con dê mà thôi, đổi thành vàng mà nói, chưa đủ một cây. Huống chi lúc ngươi nhận công việc, cũng có tiền bạc riêng, tại sao lại thất thoát hơn phân nửa tiền mua trạch phủ của chúng ta?”
Tính toán tiền bạc như vậy, đâu giống tiểu vương nữ được nuông chiều trong cung? Giống như là thương nhân lõi đời, tỉ mỉ gẩy bàn tính, chậm rãi để ý sổ sách thì đúng hơn.
Thân Ung không ngờ vương nữ ngày thường được nuôi dưỡng trong cung lại tinh thông sự đời như vậy, nhất thời nghẹn lời. Nhưng ỷ vào lúc này xa Ba Quốc, hai vị vương tử vương nữ này cũng không cậy quyền cậy thế được gì, hắn ngang ngược nói: "Tiểu công tử ngươi sống lâu trong cung, biết gì mà tính toán giá cả? Ta nói hao tốn là hao tốn!"
Khương Tú Nhuận cười, lúc này nàng đã lau lông mày thô kệch đi, khôi phục tư thế oai hùng của thiếu niên, hơi hất cằm lên, bộ dạng lười biếng kiêu căng, nói: "Thân tướng quân, người thật sự cho rằng rời xa Ba Quốc thì ở đây lời người nói ra là nhất ngôn cửu đỉnh [*] rồi hả? Lúc này phía sau ta là quán rượu, có các sứ giả và chất tử các nước ở đây. Ngươi lại ra sức khước từ, có tin ta ở trên đường ôm chân ngươi khóc la, van cầu ngươi đừng cắt xén ngân lượng của huynh đệ ta không?"
[*] Lời nói có sức nặng, có yếu tố quyết định.
Thân Ung bị chọc tức giận, trợn mắt nói: "Tiểu công tử, ngươi vậy là thế nào?"
"Ngươi phải biết rằng Ba Quốc chúng ta là nơi buôn bán qua lại với các nước, hôm nay chúng ta bơ vơ ở kinh thành, vậy mà tiền bạc xây phủ đều bị tướng quân hộ tống tham ô. Hôm nay ngươi không cho chúng ta đủ tiền bạc, ngày mai huynh đệ chúng ta sẽ tới phố phồn hoa nhất thành Lạc An treo biển hành nghề ăn xin! Chuyện cười lớn như thế, ngươi xem có tới tai phụ vương ta không? Phụ vương nể mặt mũi ngươi nhưng sẽ tin ngươi nói dối mua năm con dê lại bỏ ra một trăm cây vàng sao?"
Nói xong, Khương Tú Nhuận đột nhiên nhào tới, ôm chân Thân Ung kêu khóc.
Thân Ung không ngờ da mặt tiểu cô nương này dày như vậy, lễ nghi vương nữ đều bỏ mặc, quả thật làm ra hành động này ở giữa phố! Hắn sợ tới mức vội vàng hét to: "Vương... Vương tử hà tất phải như thế, tiền bạc thật sự hao tốn, cùng lắm ta đây bỏ ra tiền riêng cho huynh đệ các ngươi là được!"
Đúng lúc này, phía sau Khương Tú Nhuận có tiếng nói truyền đến: “Nếu như vậy, ta đây sẽ làm chứng cho hai vị vương tử Ba Quốc, kính xin vị tướng quân này không nuốt lời!"
Huynh muội Khương thị nhìn lại, hóa ra là vương tử Lương Quốc, Lưu Bội.
Hóa ra hắn cũng tới quán ăn này dùng cơm, ở bên cạnh đã nghe không biết bao chuyện chê cười.
Thân Ung cũng nhận ra đây là vương tử Lương Quốc - láng giềng của Ba Quốc, lời nói đã ra khỏi miệng giống như bát nước hất đi, chỉ có thể ngoan ngoãn giao chìa khóa ra, giao một trăm cây vàng cho huynh muội họ Khương.
Hắn không khỏi âm thầm chửi rủa trong lòng: Vốn tưởng rằng đây là việc béo bở, cuối cùng lại bị đổ bể như vậy! Đầu tiên là tiểu cô nương sửa đổi quốc thư, thay đổi giới tính, sau đó âm mưu bỏ tiền công vào túi riêng của hắn cũng trôi sông. Hiện giờ hắn chỉ muốn sớm trở lại Ba Quốc, âm thầm phái người giết nữ nhân này cho hả giận!
Thân Ung ngầm hạ độc kế rồi hầm hừ bỏ đi.
Lúc này Khương Chi mới phản ứng lại, Thân tướng quân vừa rồi khóc than rất không thành thật. Ba Quốc và Lương Quốc đang hòa bình, cũng coi như là hàng xóm, vì vậy chờ Thân Ung rời đi, liền quay người nói lời cảm tạ với Lưu Bội.
Lưu Bội mỉm cười chắp tay nói: “Loại này chuyện nhỏ không tốn sức gì, không cần nói lời cảm tạ. Nhưng công tử Tiểu Khương dũng cảm như vậy quả thật làm cho người ta kính phục."
Khương Tú Nhuận ngước mắt nhìn hắn, phát hiện vị tổ phụ này nhìn chằm chằm lông mày nàng, khóe miệng mang theo ý cười.
Lưu Bội có thân hình cao lớn, diện mạo nho nhã, tuy rằng không bằng loại yêu nghiệt hoa lệ như Phượng Ly Ngô nhưng cũng vô cùng tuấn dật. Nếu chỉ nhìn bề ngoài, hắn tuyệt đối là vị công tử khiêm tốn, không có chút dáng vẻ nửa đời sau sẽ chiếm đoạt các nước láng giềng, xảo trá sánh ngang với Tề Quốc.
Nhưng thật ra nàng biết ý tứ trong ánh mắt hắn, rõ ràng là cười nàng trước sau thay đổi quá nhiều. Có điều, nữ nhân có thể vẽ lông mày, chẳng lẽ nam nhân không được sửa lại cách ăn mặc trước khi gặp mặt Quân vương sao?
Khương Tú Nhuận cũng không có cảm tình với người này cho lắm, chỉ đơn giản vung tay áo ôm quyền tỏ lòng biết ơn.
Thế nhưng Khương Chi và Lưu Bội lại nói chuyện rất vui vẻ, Lưu Bội còn nói mấy ngày nữa chờ bọn họ thu xếp ổn thỏa, hắn sẽ mang theo bạn bè tới Khương phủ làm khách, Khương Chi cũng vui vẻ đồng ý.
Khương Tú Nhuận ở bên cạnh tuy rằng nghe xong nhíu mày nhưng cũng không ngăn cản.
Kiếp trước, ca ca quá mức túng quẫn, ăn mặc chi tiêu cần kiệm, ở thành Lạc An không có người hỏi thăm, cũng không kết giao tụ tập với những chất tử nổi bật.
Những chất tử đó phần lớn trở về làm con thừa tự vương vị, tới thành Lạc An nói là làm con tin kết minh, không bằng nói tới đây học hỏi.
Ví dụ như Lưu Bội, mẫu thân hắn là công chúa