Khương Tú Nhuận cảm thấy tuy rằng điện hạ không phân biệt được lục súc, không biết cách hưởng lạc, nhưng cũng may biết nghe lời phải, biết tiếp thu lời khuyên.
Vì vậy nàng cười nói vâng.
Việc tâng bốc nịnh hót này là việc nàng thích làm nhất.
Nếu không liên quan tới quốc sự, vừa làm quan trên vui lại vừa có thể bảo vệ bình an.
Có điều Phượng Ly Ngô nhìn thấy vẻ mặt tươi cười nịnh nọt của nàng, không khỏi hỏi một câu, chẳng lẽ nàng không nghĩ tới việc ra ngoài phủ làm việc sao? Sao nàng chưa từng hỏi qua chuyện Thủy Vận ty?
Trong mấy năm này ở kiếp trước, Đại Tề và Lương Quốc vẫn giữ mối quan hệ tốt, công thêm sức khỏe Thái tử suy yếu, hoàng quyền dần dần rơi vào trong tay Đoan Khánh đế nên không có Thủy Vận ty.
Điều này tương đương với việc Khương Tú Nhuận không biết gì cả, chưa nói tới nàng không có tài đức, cho dù Phượng Ly Ngô muốn làm hôn quân dung túng cho nàng, nàng cũng không dám nhận công việc này.
Nếu nàng dự đoán không sai, tương lai Thủy Vận ty sẽ thành tổ ong vò vẽ. Đoan Khánh đế chắc chắn thỉnh thoảng sẽ đâm chọc, gây khó dễ. Nàng tự nhận bản thân không có bản lĩnh lớn, không có khả năng tiếp nhận trọng trách lớn như vậy.
Cho nên Phượng Ly Ngô hỏi, nàng chẳng hề do dự, lời nịnh nọt tuôn ra ào ào như nước chảy xuống thác.
"Tại hạ cảm thấy bận rộn với việc trong phủ hơn tiền đồ làm quan, lễ thành hôn của điện hạ không quan trọng sao? Nếu có thể tận tâm làm tốt chuyện này, cuộc đời này của tại hạ chẳng còn tiếc nuối gì nữa. Bởi vậy bây giờ điện hạ có cho tại hạ ra ngoài phủ làm quan, tại hạ cũng không đi!"
Lời phân trần hùng hồn này hiển nhiên khiến Thái tử thoải mái trong lòng, gương mặt tuấn tú lúc nào cũng có vẻ lạnh lùng nở nụ cười như không cười, lạnh lẽo giữa hàng lông mày cũng tiêu tan không ít...
Hắn liếc mắt nhìn Khương Tú Nhuận đang bưng chén trà, nói: "Quân phải nhớ những lời này của mình."
Khương Tú Nhuận tự nhận những lời của mình nói rất khó nhớ kỹ, nói cho ngày nào cũng phải nói nhiều lời nịnh nọt như vậy, nếu nhớ, chẳng phải là rất đau đầu sao?
Huống hồ chủ nhân tương lai còn bỗng nhiên tăng thêm mấy vị, người nào cũng phải cẩn thận nịnh nọt, tốn tinh lực gấp bội.
Cho nên lúc nàng rời khỏi thư phòng của Thái tử, trở lại viện nhỏ của mình, thấy Thiển nhi ở trong bếp dùng nồi đất nhỏ nấu canh hạt sen tim heo cho nàng, chợt cảm thấy Thiển nhi quả là tri kỷ, biết nàng hao mòn tâm sức quá nhiều nên bồi bổ cho nàng!
Nàng lập tức ôm lấy cổ Thiển nhi, hôn lên mặt nàng ấy một cái.
Thiển nhi bị hành động lỗ mãng của tiểu công tử làm cho nhảy dựng lên, mặt bất giác đỏ lên, vết bớt trên mặt càng tím lại: "Công... Công tử, ngài làm vậy nếu như bị người ta trông thấy, chẳng phải sẽ bị hiểu lầm là háo sắc, ngay cả thị nữ có dung mạo như ta cũng không tha sao..."
Khương Tú Nhuận nghiêm mặt lại, nhân lúc không có người nói thầm: "Ta không phải nam tử, bằng không thì chắc chắn sẽ cưới ngươi. Nữ tử vừa có bản lĩnh lại vừa biết nấu canh tìm ở đâu ra bây giờ? Thiển nhi của ta trong tương lai ắt hẳn sẽ tìm được một phu quân tài ba!"
Thiển nhi cảm thấy tiểu chủ tử suốt ngày nịnh hót thành quen, trở về trạch viện của mình cũng không ngậm miệng lại được.
Nàng chỉ cười trừng mắt nhìn tiểu chủ tử nói: "Có câu này của công tử ngài, nô tỳ yên tâm cho tiền đồ của mình rồi, tương lai còn cần làm phiền công tử ngài tìm cho nô tỳ một lang quân như ý!"
Khương Tú Nhuận tất nhiên cười bằng lòng, Thiển nhi cứ nói ra yêu cầu, tương lai nàng sẽ tìm cho nàng ấy một người tốt. Chỉ hy vọng về sau nàng ấy có tiền đồ sáng lạn, không quên tình nghĩa kết tóc, vứt bỏ phu quân nghèo hèn!
Sau khi nói đùa xong, Khương Tú Nhuận nằm trên giường trùm chăn, bưng bát canh bổ lên uống từng ngụm, trong phòng chậu than ấm áp, ngoài phòng tuyết cuối đông lất phất bay, mấy ngày nữa tới lễ mừng năm mới rồi.
Tuy rằng tình cảnh bây giờ của nàng khác xa so với cuộc sống nông thôn tự do tự tại trong tưởng tượng, thế nhưng so với đau khổ mới bắt đầu trong Hoán Y cục ở kiếp trước thì bây giờ giống như giấc mộng đẹp rồi.
Xưa nay nàng vẫn luôn không tham lam, chỉ hy vọng sau này cũng trôi chảy, hữu kinh vô hiểm [*] như bây giờ...
[*] Dẫu có biến cố nhưng chỉ gây sợ hãi nhỏ, không gây nguy hiểm.
Tập tục hôn lễ ở Đại Tề không giống nơi khác, sau khi tân lang bài trí tân phòng trong nhà xong, nhà tân nương thường phái thím dì của tân nương tới kiểm tra tân phòng, xem có chỗ nào không tốt hay không, cũng coi như là kiểm tra thành ý nhà tân lang.
Dân gian như vậy, trong phủ Thái tử cũng không ngoại lệ.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai nhà của Điền Cơ và Tào Cơ một người tới phủ trước một người tới phủ sau kiểm tra phòng.
Người nhà Điền Cơ tới là phu nhân của cậu, Kính hầu Huệ phu nhân.
Người nhà Tào Cơ tới là nữ quan được sủng ái nhất bên người Úy Hoàng hậu, Triệu phu nhân.
Hai vị phu nhân đều có địa vị cao nhưng Thái tử lười quản lý mấy tục vụ [*] này nên chẳng hề ra mặt. Quản sự phủ Thái tử tất nhiên là cộng tác cùng ban sai [*] Khương thiếu phó chờ ở cửa.
[*] Công việc hàng ngày trong cuộc sống.
[*] Người làm thuê cho quan phủ ngày xưa. Ở đây là một cách nói ví von.
Kính hầu Huệ phu nhân tới trước, vẻ mặt tươi cười, sau khi xuống xe ngựa thì trò chuyện với Triệu phu nhân vài câu rồi ân cần hỏi thăm sức khỏe Úy Hoàng hậu, sau đó cùng nhau vào phủ Thái tử.
Quản sư đau hết cả đầu, cảm thấy Thái tử cưới một lúc ba vị bình thê quá ồn ào rồi, làm sao mà tới kiểm tra tân phòng cũng giống như bàn bạc qua, người nhà mẹ đẻ của các vị tân nương cùng tới một lúc!
Cũng may huynh trưởng vương nữ Ba Quốc là công tử Tiểu Khương ở ngay trong phủ Thái tử, tân phòng cũng là hắn lo liệu nên bỏ qua thủ tục kiểm tra phòng. Bằng không nghênh đón người nhà mẹ đẻ ba vị vương nữ cùng một lúc, chẳng phải là muốn mạng già của hắn sao!
Nhưng cho dù thiếu một người, hai vị này cũng vẫn giống như phụ nhân cùng nhau đi soi mói khắp nơi rồi quát mắng người khác.
Thật sự thì, vốn là hai vị phu nhân mỗi người đi xem phần mình, thế nhưng Triệu phu nhân lại nói Hoàng hậu căn dặn không cần vội vàng làm gì, tới rồi thì xem hết cho rõ ràng, tránh cho Thái tử tuổi trẻ, làm việc không có chừng mực, khiến vương nữ nào chịu thiệt thòi thì không hay, bà mong muốn cùng Kính hầu Huệ phu nhân đi xem qua viện vương nữ Điền Cơ rồi tới xem Tào Cơ.
Nữ quan Triệu phu nhân đã lấy Hoàng hậu ra nói rồi thì còn ai dám ngăn cản? Thế là tất cả mọi người cùng đi tới viện của Điền Cơ.
Lúc vào trong viện, lông mày Huệ phu nhân nhăn lại.
Dựa theo quy cách thuộc về Thái tử phi, viện này... Thật sự quá nhỏ! Mà bài trí trong phòng, tuy nói là hoa lệ tinh xảo nhưng cũng không có vật gì quý giá, đối với việc Thái tử cưới thê tử, bài trí như thế, thật sự keo kiệt quá mức rồi!
Điều làm cho Huệ phu nhân không hài lòng nhất là vị trí viện này cách tẩm viện của Thái tử quá xa!
Nếu chỉ có mình Điền Cơ vào phủ thì còn tốt, nói cho cùng thì Thái tử cũng không có sự